Đối mặt với tình cảnh tồi tệ của con trai mình, Hoắc 
Tích Nguyên càng tức giận vì có kẻ dám thách thức uy 
nghiêm của nhà họ Hoắc. 
“Bố, đều do Hoắc Giai Minh, cậu ta và cái tên kia là 
cùng một phe. Chắc chắn Hoắc Giai Minh là kẻ đứng 
đẳng sau, nếu không Đổng Thiên Thanh làm sao có thể đi 
giúp cái tên nghèo hèn đó được! Bố, bố phải giúp con báo 
thù!”, Hoắc Đình Viễn khổ sở nói, chỉ khẽ cử động mạnh 
một chút thì vết thương trên người liền bị kéo ra, đau đến 
mức phải kêu lên thành tiếng. 
Răng của hắn ta đều bị lung lay bởi cú đánh của Hoắc 
Khải, bây giờ ngay cả nói chuyện cũng bị lọt gió vào 
trong. Theo lời của bác sĩ, những chiếc răng này sẽ phải 
nhổ ra hết. 
Nói cách khác, Hoắc Đình Viễn sẽ phải đeo răng giả 
trong suốt phần đời còn lại của hắn ta. 
Hoắc Tích Nguyên nhìn con trai mình toàn thân băng 
bó thạch cao, trầm giọng nói: : “Có trách cũng phải trách 
chính mày không có bản lĩnh, ngay cả một tên nghèo hèn 
cũng không đối phó được!” 
“Con… 
Không đợi hắn ta nói hết câu, Hoắc Tích Nguyên đã 
cắt lời: “Được rồi, chuyện này bố đã biết, nhưng nhà họ 
Hoắc của chúng ta có quy tắc nghiêm ngặt, kể cả bố thì 
cũng không được tùy ý vi phạm quy tắc. Bố sẽ phái người 
đi xử lý chuyện này, con không cần phải lo lắng. Sau này 
nhớ cho kỹ, có vô số người sẵn sàng đứng ra làm con tốt 
thí cho nhà họ Hoắc, tại sao còn phải đích thân ra tay chứ 
hả, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/che-tao-hao-mon/1787838/chuong-174.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.