So với tất cả những người đang có mặt ở đây, Hoắc
Khải hiểu rõ về đồ Tây hơn ai hết. Không một ai dám
khiêu chiến với anh về mảng này, nếu không thì chẳng
khác gì tự chuốc lấy nhục.
Mặc dù Hoắc Khải không muốn trở nên nổi bật trước
mặt mấy người này, nhưng cây cao đón gió, người giỏi thì
dễ bị đố ky.
Bản chất của họp lớp cũng chỉ là nơi để so sánh,
phân chia cao thấp, cùng lắm thì là phát triển thêm mối
quan hệ. Nếu chỉ để một người nổi bật thì những người
khác sẽ đều làm nền hết, như thế là không thể được.
Huống hồ ngay từ đầu đám người này đã luôn mang
thái độ khinh thường Hoắc Khải rồi. Dù anh có hiểu rõ về
đồ Tây thì sao nào, tất cả đều có thể học từ trong sách
đấy thôi.
Nhưng tiền tài và địa vị thì không thể móc từ trong
sách ra được.
Vì vậy, đám người không quan tâm nhiều đến chuyện
đồ Tây nữa. Ngưu Kiến Bân mở đầu bằng mấy câu không
quan trọng để chuyển chủ đề. Sau đó, hắn làm ra bộ
dáng tùy ý rồi hỏi người bên cạnh: “Vân Cảnh, nghe nói
dạo này cậu làm bên logistics cũng phát đạt lắm hả?”
Ninh Vân Cảnh khẽ liếc Hoắc Khải cùng Ninh Thần
một cái, sau đó nở một nụ cười khiêm tốn: “Đâu có phát
đạt đâu, ngành này trong nước có các ông lớn là ZTO,
STO, YTO, HT, Yunda và Shunfeng, tôi cũng chỉ làm nhỏ
ở một khu vực thôi, đâu kiếm được bao nhiêu”.
“Cậu khiêm tốn quá đấy. Tôi thấy mấy bức ảnh trên
trang cá nhân của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/che-tao-hao-mon/1787836/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.