Đến cả Phan Tư Mễ cũng đảo mắt nhìn người kia rồi
nói một câu không mặn không nhạt: “Không cần biết thế
nào, nếu đã gọi rượu vang rồi thì không cần nói nhiều
nữa!”
Người kia nói năng thẳng thắn, Hoắc Khải cũng chẳng
buồn để tâm. Dạng tép riu thiếu đầu óc này căn bản
không đáng để anh bận lòng.
Chừng mười phút sau, nhân viên phục vụ mang
những thứ mà Hoắc Khải đã yêu cầu tới, các loại chất
lỏng được đựng trong các bình nhỏ.
Đám đông nhìn xong không hiểu thứ này là gì, cũng
ngại hỏi, nhân viên phục vụ có lẽ cảm thấy họ còn chưa
đủ lúng túng nên háo hức nhìn Hoắc Khải: “Thưa anh,
nếu có thể, xin anh cho phép chúng tôi quay lại hình ảnh
anh pha chế rượu, được chứ ạ?”
Hoắc Khải gật gật đầu: “Được!”
Phan Tư Mễ thì thoáng nhíu mày, cô ấy nói: “Pha chế
cocktail thôi mà, có gì đáng để quay đâu!”
Nhân viên phục vụ nhìn cô ấy với biểu cảm áy náy:
“Thực sự xin lỗi nếu làm phiền các vị dùng bữa, mong
các vị thứ lỗi! Vì loại cocktail này cả thế giới chỉ có
bartender Joel Heffernan của câu lạc bộ Melbourne mới
pha chế được, khi xưa anh ấy pha chế một ly cocktail này
có thể bán với giá mười hai ngàn đô la Mễ. Thế nên
chúng tôi thực sự rất háo hức khi thấy có người đích thân
pha chế loại cocktail này trong nhà hàng của mình”.
Đám người kia nghe xong mà trợn mắt há miệng.
Trong mắt họ, một chai rượu vang đỏ bán với giá hai
mươi ngàn tệ đã là giá trên trời rồi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/che-tao-hao-mon/1787834/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.