Nghe thấy cô ấy nói ra những lời này, Ninh Thần lập 
tức vui mừng khôn xiết nói: “Cậu định giảng hòa với 
Hương Ngưng thật sao? Thật tuyệt! Tớ đi, nhất định đi!” 
“Tớ biết cậu là hiển lành nhất rồi”, Phan Tư Mễ nói với 
một nụ cười. 
Sau khi trò chuyện thêm vài câu, cô ấy cũng không ở 
lại lâu thêm nữa, rời đi với lý do có lịch hẹn bệnh nhân tại 
phòng khám. 
Đứng ở trước cửa nhà, nhìn Phan Tư Mễ lên xe rời đi, 
sau khi vẫy tay chào tạm biệt, nét mặt Ninh Thần đột 
nhiên trở nên hơi trầm mặc. 
Hoắc Khải thấy cô không vui liền hỏi: “Sao vậy? Vừa 
rồi không phải em đang rất vui vẻ sao?“ 
Ninh Thần ngẩng đầu nhìn anh, có chút lo lắng hỏi: 
“Anh có cho rằng Tư Mễ thật sự thích anh không?“ 
Hoắc Khải bị cô chất vấn, liền bật cười thành tiếng: 
“Em nghĩ nhiều quá rồi, cô ấy chỉ là nói đùa mà thôi, sao 
em có thể cho là thật được. Em đó, thật sự rất dễ bị lừa”. 
“Nhưng giọng điệu vừa rồi của cô ấy nghe có vẻ rất 
giống thật…”, giọng nói Ninh Thần nghe rất buồn, sắc mặt 
cũng trầm xuống: “Anh quả là một người đàn ông xuất 
sắc, cho dù cô ấy thật sự thích anh thì em cũng không 
cảm thấy kỳ lạ”. 
Nhìn dáng vẻ khó chịu của cô, Hoắc Khải thở dài nói: 
“Không biết mấy lời này là em đang khen anh hay còn có 
ý gì khác đây nữa. Hay là anh cứ trở lại như trước, để em 
không phải lo lắng đề phòng nữa nhé?” 
“Không được!”, Ninh Thần bất giác cảm thấy lo 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/che-tao-hao-mon/1787827/chuong-163.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.