“Mẹ”, dường như Nhạc Văn Văn đã cảm nhận được
chuyện gì đó, cô bé ngẩng đầu lên, nhìn mẹ mình với vẻ
mặt bất an.
Cố Phi Dương nhìn về căn nhà nhỏ phía xa kia, một lúc
lâu sau cô ấy mới thở dài rồi cầm tay con gái, nói: “Chúng
ta đi thôi”.
“Về nhà ạ?” Nhạc Văn Văn hỏi.
Cố Phi Dương im lặng một hồi, sau đó trả lời với một
chút buồn bã xen một chút kiên định: “Chúng ta đi tìm
nhà mới”.
Buổi chiều, sau khi đưa Đường Đường đi học, Hoắc
Khải và Ninh Thần lại nhắc đến hoạt động giảm cân toàn
dân lúc trước.
Vài ngày trước, Ninh Thần trong lúc rảnh rỗi đã ở nhà
hoàn thiện lại kế hoạch và làm nó chỉ tiết hơn. Sau khi
Hoắc Khải xem một lượt thì cũng khen ngợi cô tỉ mỉ, đã có
phong thái của một người làm kinh tế rồi.
Lời khen của anh làm Ninh Thần cảm thấy ngại ngùng,
nhưng cũng vui ở trong lòng.
Tài kinh doanh của chồng cô đã được mọi người kiểm
chứng. Tất cả những ai từng tiếp xúc với anh trong lĩnh
vực này đầu khen anh không dứt miệng.
Trong đó, hai người quen thuộc nhất chính là em trai
cô Ninh Ngọc Lâm và bạn học đại học Cơ Hương Ngưng.
Trước mặt Hoắc Khải, Ninh Thần không dám tỏ vẻ tự
hào vì cô biết dù bản thân có cố gắng đến mấy thì cũng
rất khó để theo kịp người có tài năng trời sinh như anh.
Cô chỉ muốn cố gắng hết sức để bản thân không bị tụt
lại ở phía sau quá nhiều, ít nhất thì vẫn phải hiểu những
kiến thức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/che-tao-hao-mon/1787823/chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.