Cơn giận dữ của Cơ Trấn Hùng khiến Cơ Bộc Tồn
sững người, tại sao chủ tịch hội đồng quản trị muốn lão
dẫn theo Cơ Ôn Thư tới?
Nghe giọng điệu này thì hình như Cơ Ôn Thư gây tai
họa gì rồi?
Thoáng trầm ngâm trong giây lát, Cơ Bộc Tồn nói với
thư ký: “Những người còn lại cậu tự liên hệ đi, tôi còn việc
khác phải làm”.
Thư ký vội vàng gật đầu đồng ý, Cơ Bộc Tồn quên cả
áo khoác ngoài, hấp tấp rời phòng làm việc.
Lão vừa đi vừa gọi điện thoại cho Cơ Ôn Thư: “Con
đang ở đâu đấy? Lập tức tới cửa phòng làm việc của chủ
tịch rồi đợi bố. Hỏi cái gì? Bố còn đang định hỏi con đây!
Ban nãy chẳng hiểu làm sao mà chủ tịch gọi cho bố, nổi
nóng một chặp, rốt cuộc con gây họa gì làm ông ấy tức
giận như thế! Không biết hả? Thôi đừng nhiều lời, mau
chóng qua đó đi, đến đấy rồi tính tiếp!”
Ở một đầu khác, sau khi cúp điện thoại, Cơ Ôn Thư có
phần hoảng loạn.
Tuy không biết tại sao Cơ Trấn Hùng muốn tìm anh ta
vào lúc nửa đêm nửa hôm thế này, nhưng có thể chắc
chắn rằng nhất định mình đã gây ra rắc rối gì rồi.
Liệu là chuyện gì đây?
Cơ Ôn Thư bây giờ quá mờ mịt, hoàn toàn không nghĩ
gì về phía Lưu Quân Bồi.
Dù sao thì anh ta đã báo cáo chuyện của Lưu Quân
Bồi với Cơ Trấn Hùng từ trước, cũng bị mắng một trận rồi.
Cùng một sự việc, chắc không thể mắng hai lần đâu nhỉ.
Hai mươi phút sau, Cơ Ôn Thư gặp được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/che-tao-hao-mon/1787814/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.