Khoảng hai ba mươi phút sau thì bọn họ trở về nhà,
Ninh Thần và Đường Đường đi vào nhà trước, trong khi Hoắc Khải quay lại xách theo hộp trái cây.
Vừa lấy trái cây ra khỏi xe, anh đã thấy Đổng Thiên
Thanh đứng ở phía sau.
Khi Hoắc Khải quay lưng lại với gã, gã đàn ông tay đã
nhúng chàm này thật sự muốn giết Hoắc Khải ngay tại
chỗ, sau đó bỏ trốn.
Trên thực tế, gã chưa bao giờ từ bỏ hoàn toàn ý định
này, ngay cả khi đang lái xe, gã cũng nhiều lần tự hỏi liệu
bản thân có thể thoát tội nếu như gã ngụy tạo hiện trường
của một vụ tai nạn xe hơi.
Nhưng cho đến bây giờ, gã vẫn chưa thể hạ quyết
tâm.
Rủi ro quá lớn, quan trọng nhất chính là vẻ mặt bình
tĩnh của Hoắc Khải. Sự tự tin đó khiến cho gã không dám
nhúc nhích một chút nào.
“Vào nhà ngồi chút không?”, Hoắc Khải hỏi.
“Không”
“Vậy thì làm ơn tránh ra, anh đang chặn đường của tôi
đấy”. Hoắc Khải nói.
Đổng Thiên Thanh im lặng bước sang một bên, còn
Hoắc Khải thì xách trái cây vào nhà.
Vừa định vào nhà, giọng nói lại vang lên từ phía sau
anh: “Cậu vừa nói răng tôi phải bảo vệ vợ cậu. Ngoài việc
giữ bí mật, phần thưởng là gì?”
Hoắc Khải, quay đầu nhìn gã, khẽ cười: “Giá là ba
mươi ngàn tệ một tháng, nhưng tôi phải nợ anh trước. Lúc
nào có tiền nhàn rỗi trong tay, tôi sẽ giao cho anh một lần.
Yên tâm, tôi sẽ trả theo lãi ngân hàng, tính như là đần bù
cho anh”.
Đổng Thiên Thanh nghe vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/che-tao-hao-mon/1787798/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.