mình, nhưng gã đã không chịu đồng ý lại còn liên tục
khuyên hắn bỏ qua, đừng động vào người đàn ông đó,
nếu không sẽ hối hận suốt đời.
Hoắc Đình Viễn tức muốn nổ phổi, không nói thêm lời
nào nữa mà đuổi thằng Đổng Thiên Thanh ra ngoài.
Cho dù đây không phải là đại bản doanh của nhà họ
Hoắc, nhưng nhờ có thế lực lớn mạnh của gia tộc mà
Hoắc Đình Viễn rất dễ dàng tìm được người có thể giúp
mình làm việc.
Người đó là con rắn đầu đàn ở thành phố này, mấy
năm trước làm kinh doanh bến tàu , sau khi bến tàu bị bỏ
hoang thì chuyển sang làm máy xây dựng.
Nhưng do tiếng xấu đồn xa, bản thân lại chỉ muốn lừa
tiền người ta nên mấy năm gần đây buôn bán vẫn không
làm lớn được, cố gắng lắm mới kiếm được vài chục triệu
tệ.
Đối với người bình thường mà nói thì vài chục triệu tệ
đã là rất tài ba rồi, nhưng đối với nhà họ Hoắc thì đây lại
chẳng đáng nhắc đến.
Người này có chút quan hệ họ hàng với một đối tác
làm ăn của nhà họ Hoắc, khi biết được tin Hoắc Đình Viễn
muốn tìm người báo thù thì liền tự mình tiến cử.
Nếu thật sự bảo Hoắc Đình Viễn tìm nhân tài tuyệt thế
gì đó thì hắn không có năng lực ấy, nhưng nếu là muốn
tìm mấy tên lưu manh không sợ phiền phức thì lại là việc
dề như ăn bánh.
Thế là Hoắc Đình Viễn cho người đó một khoản tiền,
rồi gọi mấy tên lưu manh từng ngồi tù giờ đang ăn nằm
chờ chết đến, chuẩn bị cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/che-tao-hao-mon/1787792/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.