Lã Đông Hiền nhìn thấy hết mọi biểu cảm của Ninh
Thần, bèn cảm thấy khá nghi hoặc.
Một người được Phương Xương Thịnh khen giỏi,
tại sao vợ của cậu ấy lại kích động đến thế chỉ vì chút
lợi lộc đáng giá triệu tệ?
Nhưng ông ấy không thể hiện vẻ nghỉ hoặc của
mình ra ngoài, cũng không hỏi, chỉ dặn dò thư ký đích
thân đi làm thủ tục mua nhà.
Hoắc Khải lấy thẻ ngân hàng từ trong túi ra giao
cho Ninh Thần, đồng thời nói: “Bên trong có một triệu
tệ, trả hết toàn bộ đi, không cần đặt cọc!”
“Một triệu tệ?” Ninh Thần nhìn anh mà sững sờ:
“Anh lấy đâu ra nhiều tiền thế?”
“Cố gắng làm việc nên được Cơ Hương Ngưng
thưởng” Hoắc Khải mỉm cười.
Ninh Thần kinh ngạc trong lòng, nhưng không hề
nghỉ ngờ. Biểu hiện của chồng cô thời gian này thực
sự xuất sắc, tuy rằng khoản tiền thưởng một triệu tệ
quá nhiều, nhưng cũng không phải không thể. Chí ít là
nó chân thực hơn việc suy đoán anh đi cướp ngân hàng.
“Chẳng trách ban nãy anh dám quẹt thẻ, hóa ra vì
có đủ tự tin”, Ninh Thần trách anh, ban nãy cô hoảng
hốt vô cùng, suýt nữa bụm mặt không dám nhìn ai
nữa.
Nhưng nếu đã có một triệu tệ, nghĩ tới việc Lã
Đông Hiền nói có thể giảm 50%, vậy thì một căn nhà
cũng chỉ đáng giá sáu bảy trăm ngàn tệ thôi. Với số
tiền mà họ đang có trong tay, hoàn toàn có thể mua
hai căn.
Một căn giảm 50%, hai căn tương đương với mua
một tặng một, đã không thể dùng hai chữ “tiết kiệm”
để hình dung.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/che-tao-hao-mon/1787788/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.