Hơn nữa bây giờ, sự quan tâm của Ninh Thần và
Hoắc Khải càng khiến cho cô ấy cảm thấy có lỗi hơn.
Ngoài ra, cô ấy cũng lo lắng cho con gái nên chỉ
muốn chạy ra ngoài tìm lại lần nữa.
“Bây giờ cô không đủ tỉnh táo. Chạy lung tung như
ruồi không đầu cũng vô ích. Nếu cô mà bị ốm sẽ còn
phiền phức hơn. Hãy thay quần áo trước đi và cứ để
chuyện này cho tôi lo”, Hoắc Khải nói. Bởi vì chuyện
này liên quan đến một bé gái bảy tuổi bị mất tích, nên
giọng điệu của anh đã bắt đầu trở nên nghiêm khắc
hơn.
Không biết là do bị sự quan tâm của anh đả động,
hay bị sốc bởi giọng điệu nghiêm khắc của anh mà Cố
Phi Dương đã cùng với Ninh Thần đi vào trong.
Tranh thủ thời gian cô ấy thay quần áo, Hoắc Khải
lấy ra giấy và bút, viết gì đó lên trên giấy.
Mấy phút sau, Cố Phi Dương vội vã đi ra, Hoắc
Khải vẫy tay với cô ấy, nói: “Những thông tin có trên
tờ giấy, cô hãy điền vào tất cả những điều mà cô biết”.
Hơn nữa bây giờ, sự quan tâm của Ninh Thần và
Hoắc Khải càng khiến cho cô ấy cảm thấy có lỗi hơn.
Ngoài ra, cô ấy cũng lo lắng cho con gái nên chỉ
muốn chạy ra ngoài tìm lại lần nữa.
“Bây giờ cô không đủ tỉnh táo. Chạy lung tung như
ruồi không đầu cũng vô ích. Nếu cô mà bị ốm sẽ còn
phiền phức hơn. Hãy thay quần áo trước đi và cứ để
chuyện này cho tôi lo”, Hoắc Khải nói. Bởi vì chuyện
này liên quan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/che-tao-hao-mon/1787781/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.