“Cao dán mà cô Ninh đưa rất hiệu quả, giờ tôi đã
đỡ nhiều, có thể đi lại được rồi!”
Cố Phi Dương vừa nói vừa đi tới đi lui cạnh bàn ăn.
Tuy cô ấy tỏ ra khá bình thường nhưng thỉnh
thoảng lông mày vẫn nhu lại, chứng tỏ vết thương ở
mắt cá chân vẫn chưa khỏi hẳn.
Hoắc Khải có thể nhìn ra được, cô ấy cố ky trong
lòng nên mới nói ra lời này.
Nếu đã hiểu ý của đối phương anh cũng không nói
gì thêm, chỉ đáp: “Vậy được rồi, nhưng dù chân đã
sắp lành nhưng cô vẫn phải uống thuốc cho tiêu máu
bầm hai lần một ngày. Với lại, cô đừng làm việc nặng,
tránh cho vết thương tái phát’.
“Tôi biết rồi!” Cố Phi Dương gật đầu.
Lúc này, Nhạc Văn Văn cũng chạy tới, gương mặt
nhỏ nhắn nhăn tít vào: “Chú Lý, sau này chú không tới
nữa sao?”
Hoắc Khải gật đầu đáp: “Chân của mẹ cháu đã
lành rồi, chú sẽ không tới nữa, cháu ở nhà phải nghe
lời mẹ, biết không?”
“Nhưng, nhưng…, Nhạc Văn Văn bĩu môi, nhíu
mày, gương mặt lộ rõ vẻ buồn bã.
Cố Phi Dương kéo cô bé lại, nói: “Chú Lý rất bận,
không thể tới giúp nhà mình mãi được, con chào tạm
biệt chú đi nào!”
“Con không muốn chào tạm biệt!“ Nhạc Văn Văn
la lớn.
Cố Phi Dương xấu hổ nhìn Hoắc Khải: “Ngại quá,
thường ngày tôi ít dạy dỗ con bé…”
“Không sao, tôi rất thích bé! Không quấy rầy hai
mẹ con nữa, tạm biệt!“ Hoắc Khải nói xong thì nắm
tay Đường Đường, xoay người ra về.
Nhạc Văn Văn nhìn theo bóng lưng của anh, hét
lớn:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/che-tao-hao-mon/1787734/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.