“Anh, anh đúng là ngu như bò! Tôi tức chết đi được!
Tức chết đi được!” Ninh Quốc Năng chỉ vào Hoắc Khải, toàn thân run rẩy, chỉ muốn giơ chân đạp anh chết tươi.
Cố Hải Dương ở bên cạnh nhìn cảnh ấy mà cười trộm,
hóa ra là chuyện tốt đẹp mà anh rể vô dụng nhà họ Ninh
gây ra. Đã bảo rồi mà, Ninh Quốc Năng làm sao nỡ để
mình chịu lỗ.
Ninh Thần không hiểu rõ lắm mấy thứ này, thấy sắc
mặt bố mẹ khó coi như vậy, vội vàng hỏi: “Mẹ, sao thế
này? Nhiều hoa quả quá à?”
Nói thật lòng, cô cũng cảm thấy hơn ba tấn hoa quả
hơi bị nhiều. Cửa hàng này có lớn lắm đâu, nhập nhiều
hàng thế để làm gì.
Đặng Tuấn Mai biết con gái không hiểu mấy thứ này,
đành thở dài một tiếng: “Không thể trách bố con tức giận
như vậy được. Giá bán ra của cửa hàng hoa quả Hoằng
Viễn cao hơn chúng ta ít nhất là 20%. Nếu nhập hết ba
tấn hoa quả này thì chí ít cũng phải lỗ mười đến hai mươi
ngàn tệ. Nói gì đến bố con, cả mẹ cũng muốn mắng người
rồi đây”
Ninh Thần nghe xong mà sững người, nhập hàng một
lần mà lỗ hai mươi ngàn tệ?
Cô lập tức nhìn về phía Hoắc Khải, đang định lên tiếng
hỏi thì Hoắc Khải đã dở khóc dở cười: “Mẹ, con có bảo
những loại hoa quả này được nhập vào bằng giá bán lẻ
17:34 „1l 4G 8 ›
‹ Chương 49: Chất lượng siêu đỉnh
đâu?”
Nói rồi, Hoắc Khải đưa phiếu nhập hàng trong tay cho
Đặng Tuấn Mai: “Tuy rằng con không hiểu quá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/che-tao-hao-mon/1787713/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.