Tính cách của Ninh Thần hiển nhiên được di truyền từ
mẹ cô, hai mẹ con đứng trước cửa nhìn nhau mà mắt mũi
đỏ ửng.
“Con muốn về lắm chứ, nhưng nghĩ không có mặt mũi
nào gặp bố mẹ… Ninh Thần nghẹn ngào nói.
Ninh Quốc Năng ở bên trong nghe được, bất giác hừ một tiếng, lầm bầm nói: “Con là con gái bố, có gì đâu mà
không còn mặt mũi. Chỉ có thằng đàn ông con tìm về
không có thể diện. Chứ không phải con xấu mặt!”
“Ông bớt nói vài câu đi!“ Đặng Tuấn Mai quay đầu
lườm chồng một cái rồi an ủi con gái: “Tính bố con là vậy
đấy, mấy hôm nay cũng nóng nảy hơn vì chuyện của cửa
hàng, con đừng chấp ông ấy”.
“Con biết rồi!“ Ninh Thần gật đầu: “Ban nãy Lý Phong
đã giúp nhà ta liên lạc với người của cửa hàng hoa quả
Hoằng Viễn, bảo họ vận chuyển hàng tới đây. Đến lúc đó
thay hết lô hoa quả không đạt chất lượng, chắc hẳn việc
làm ăn sẽ tốt hơn nhiều”.
Đặng Tuấn Mai nghe vậy cũng thấy bất ngờ, bà liếc
mắt nhìn Hoắc Khải rồi hỏi: “Cậu ta quen với cả người của
cửa hàng hoa quả Hoằng Viễn à?“
“Cùng lắm thì quen được với thằng nhân viên nhân
viên nào đó, sao hả, bảo người ta đưa vài ba cân hoa quả
tới, định bắt tôi nhận cái ân tình này à?“ Ninh Quốc Năng
lại hầm hừ.
Đặng Tuấn Mai bất đắc dĩ, nhưng không lên tiếng
trách ông nữa, bởi vì suy nghĩ của hai người giống hệt
nhau.
Thằng nhóc Lý Phong như thế thì quen được với nhân
vật ghê gớm nào chứ?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/che-tao-hao-mon/1787711/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.