Sau khi suy nghĩ một hồi, Ninh Thần ngẩng đầu nhìn 
Hoắc Khải, thấp giọng nói: “Anh ra ngoài trước đi, để tôi nói chuyện với họ đã”. 
Hoắc Khải nhìn cô một lúc, thấy vẻ kiên trì trên mặt 
cô, bèn gật đầu đáp: “Được”. 
Sau đó, anh lại quay sang vẫy tay với Đường Đường, 
cô bé ra sức giãy giụa thoát khỏi người nhân viên bên 
cạnh, vội chạy đến bên anh, ôm chặt lấy đôi chân to lớn. 
Cô bé vừa vội vừa tức, chỉ vào người phụ nữ giờ vẫn 
đang ngồi bệt dưới đất, nói: “Bố ơi, là bà ta đánh mẹ 
trước, bà ta là người xấu!” 
Hoắc Khải ôm cô bé lên, đáp lại: “Bố biết rồi, bố đã 
thay mẹ dạy bảo lại bà ta, giờ ta ra ngoài đợi mẹ nhé?” 
Đường Đường nhìn Ninh Thần, rồi lại nhìn người phụ 
nữ kia, mặt lo lắng hỏi: “Thế nhỡ mẹ lại bị bà ta đánh nữa 
thì làm sao?” 
Hoắc Khải lườm người phụ nữ đó một cái, lạnh lùng 
nói: “Có bố ở đây, không ai dám đánh mẹ con đâu”. 
Cho dù bây giờ Hoắc Khải đã không còn trong thân 
phận cậu chủ nhà họ Hoắc nữa, nhưng đối với anh mà nói, 
những người trước mặt này không đủ sức tạo thành sức 
uy hiếp. Nếu có ai còn dám đánh Ninh Thần, Hoắc Khải 
đảm bảo sẽ khiến người đó hối hận cả đời. 
Nghe Hoắc Khải nói chắc nịch như vậy, lúc này Đường 
Đường mới chịu rời đỉ. 
Chỉ có điều, đúng lúc Hoắc Khải chuẩn bị rời đi, anh lại 
bị hai gã đi cùng người phụ nữ kia cản lại: “Không được 
đi! Đánh người rồi phủi mông đi là xong 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/che-tao-hao-mon/157689/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.