Chương trước
Chương sau
“Nâng thêm 10%”, Cơ Hương Ngưng đáp rất dứt khoát, không hề có ý giấu diếm.
“Như vậy vẫn chấp nhận được, cũng không nhiều quá”, Hoắc Khải lại hỏi: “Thế bây giờ cô muốn làm gì, đồng ý điều kiện của họ?”
Cơ Hương Ngưng nhìn anh, chừng nửa phút sau, đến khi Đường Đường xếp cờ xong, gọi Hoắc Khải đến chơi tiếp ván nữa thì cô mới lên tiếng: “Đổi lại là anh thì anh sẽ làm thế nào?”
“Tôi ấy hả?”, Hoắc Khải quay người, Đường Đường đã đi trước một quân đen, còn anh thì vô cùng tùy ý đặt một quân trắng xuống bàn cờ: “Các cô đi đến đó rồi thì chẳng khác nào ở vào thế bị động. Nếu là tôi, đầu tiên tôi sẽ nghĩ cách phong tỏa tin tức về số hàng cần gấp, sau đó ngấm ngầm thả ra thông tin người cạnh tranh với cô ở công ty đã liên lạc được với hai nhà cung ứng khác. Rất có thể sẽ thành công ‘đoạt mất’ công việc của cô, thế nên cô luôn tỏ ra tức giận phừng phừng. Sau đó ắt giành lại được quyền chủ động”.
Cơ Hương Ngưng nghe đến độ sững người. Cô hoàn toàn không nghĩ ra biện pháp như Hoắc Khải nói, thậm chí có thể nói là chưa hề nghĩ tới.
Bởi vì công ty thật sự rất cần số hàng này, trong thời gian ngắn cũng không thể tìm ra được người thay thế nào khác.
Thế nên suy nghĩ trực tiếp nhất trong đầu cô chính là nâng giá, chốt đợt thu mua.
Bây giờ Hoắc Khải đưa ra một cách thức hoàn toàn khác, nếu là ngày thường, chắc chắn Cơ Hương Ngưng sẽ khịt mũi coi nhẹ. Nhưng lúc này cô không lập tức tỏ rõ cách nhìn, mà chỉ thận trọng tự hỏi trong đầu, sau đó lên tiếng: “Sao lại phải làm như vậy?”
“Bởi vì hiện giờ trong nước chỉ có Cơ Thị các cô cần số hàng này, lại còn cần gấp, thế nên Thương mại Đông Lai mới dám sử dụng thủ đoạn ép các cô phải nâng giá. Nhưng nếu nghĩ theo hướng ngược lại, Thương mại Đông Lai vì muốn đáp ứng nhu cầu của Cơ Thị nên cũng phải nhập vào số lượng hàng rất lớn. Nếu Cơ Thị không cần nữa, bọn họ sẽ rất khó bán ra ngoài được trong thời gian ngắn. Vì nhập hàng nên Thương mại Đông Lai đã chọn vay ngắn hạn một số tiền lớn trong vòng một tuần, kéo dài thêm một ngày thì áp lực của bọn họ lại càng tăng. Thế nên điều cô cần làm là tạo thêm áp lực cho bọn họ, giống như những gì bọn họ đã làm với cô”.
Hoắc Khải giải thích rất kỹ, chỉ cần không phải người ngốc thì đều có thể hiểu được.
“Nếu bọn họ không mắc bẫy thì sao?”, Cơ Hương Ngưng lại hỏi.
Hoắc Khải cười cười: “Nếu ngay cả một tin tức như thế mà bộ phận PR của Cơ Thị còn không làm sao cho chân thật thì chi bằng giải tán luôn đi”.
Cơ Hương Ngưng không lên tiếng, bởi vì Hoắc Khải nói rất đúng.
Dù sao Cơ Thị cũng là công ty xếp trong top 50 cả nước, còn Thương mại Đông Lai thì có địa vị gì?
Chỉ là một kho xuất nhập khẩu nguyên vật liệu mà thôi, khoản vốn của họ chỉ vào tầm tỷ mấy đến hai tỷ là cùng, kém xa Cơ Thị.
Nếu ngay cả đối thủ nhỏ nhoi như thế mà còn không giải quyết được thì có thể giải tán bộ phận PR luôn được rồi.
Nếu tin tức được đưa ra trong giai đoạn đầu chân thực, nghĩ tiếp theo hướng đó, Cơ Hương Ngưng không thể không thừa nhận cách mà Hoắc Khải nói chính là biện pháp tốt nhất để đối phó với Thương mại Đông Lai!
Gậy ông đập lưng ông, còn cách nào chuẩn hơn cách này đâu.
Trong mắt cô ấy lộ ra thần thái khác thường, lúc sau nhìn lại Hoắc Khải thì đã thay sang vẻ mặt hoàn toàn khác.
Những hành động thực tế của Lý Phong trước kia đã cho thấy anh ta ngu đến mức chẳng đủ tư cách để làm tài xế. Còn bây giờ, biểu hiện của Hoắc Khải lại lật đổ hết thảy.
Rốt cuộc vì sao Hoắc Khải lại nghĩ ra được biện pháp này nhỉ?
Còn nữa, sao anh ta lại biết Thương mại Đông Lai sẽ nâng giá?
Đây chính là hai vấn đề mà Cơ Hương Ngưng vô cùng muốn biết đáp án.
Nhưng Hoắc Khải lại chỉ giải thích sơ lược: “Sức mạnh của internet còn lớn hơn những gì cô tưởng nhiều, rất nhiều chuyện các cô cho là bí mật thật ra chỉ cần lên mạng tìm tòi tin tức, sau đó tổng hợp lại rồi phân tích là có thể đưa ra được kết luận”.
Cơ Hương Ngưng không phản bác, như những gì Hoắc Khải nói, bất kể là nhu cầu của Cơ Thị với số nguyên vật liệu kia, hay là số hàng Thương mại Đông Lai nhập vào, thậm chí là cả khoản vay của Đông Lai đều có thể tra ra được từ tin tức trên mạng.
Chỉ là những người không đủ đầu óc kinh doanh làm gì có ai nghĩ tới việc điều tra theo những phương diện này?
Ví như việc vay tiền, e rằng cả tập đoàn Cơ Thị cũng không một ai nghĩ tới việc số tiền nhập hàng của Thương mại Đông Lai tới từ đâu.
Mà một tài xế từng bị rất nhiều người cười nhạo lại đi điều tra, còn dựa vào kết quả mà đưa ra được một biện pháp đáp trả cực mạnh!
Nếu bị những người kia trong công ty biết, chỉ e họ sẽ kinh ngạc đến mức rớt luôn cả cằm xuống đất.
Từ việc Cơ Hương Ngưng bị dòng chính coi như mối uy hiếp cũng đủ để thấy được khả năng kinh doanh của cô.
Nhưng lúc này cô không thể không thừa nhận, dường như bản thân đã xem thường anh chàng lái xe này rồi.
Chuyện gây khó khăn cho cô mãi lại có thể được anh giải quyết dễ dàng tới vậy.
Cực kỳ lợi hại!
“Tôi rất tò mò, rốt cuộc người thông minh hiện giờ và kẻ ngu ngốc trước đó lại là cùng một người ư?”, Cơ Hương Ngưng hỏi.
Hoắc Khải bị câu hỏi này làm cho giật mình, cũng may tâm trí của anh đủ vững vàng nên vẻ mặt cũng không hề thay đổi chút nào. Anh vẫn trấn định tự tại chơi cờ vây với Đường Đường, đồng thời đáp lời: “Cây cao đón gió lớn, không tỏ ra ngốc nghếch thì sao có thể thấy rõ gió lớn đến mức nào”.
Cơ Hương Ngững khẽ sững người, dường như câu này có hàm ý nào đó, lại khiến người nghe không phân biệt rõ rốt cuộc là đang nói người nào.
Câu này là đang nói cô?
Hay là anh ta tự nói về bản thân mình?
“Đừng nghĩ tới những chuyện không có ý nghĩa đó làm gì, giải quyết công việc xong xuôi, ngày mai tôi sẽ đi làm”, Hoắc Khải nhắc nhở.
“Được, tôi đi trước đây”, Cơ Hương Ngưng đáp lại một câu như vậy, sau đó đứng dậy rời đi.
Hiện giờ cô có quá nhiều chuyện quan trọng cần làm, cho dù cảm thấy tò mò về IQ bộc phát của Hoắc Khải nhưng tạm thời không có thời gian để tra hỏi.
Không giải quyết xong chuyện Thương mại Đông Lai, rất có thể cô sẽ bị kẻ khác nắm thóp vì sai lầm lần này.
Đến khi Cơ Hương Ngừng rời khỏi, khóe miệng Hoắc Khải mới cười khẽ, qua phản ứng của Cơ Hương Ngưng, có thể thấy được nước cờ này của anh cũng không tệ.
Chỉ cần dựa được vào chiếc thuyền lớn nhà họ Cơ này thật hợp lý, anh sẽ có thể nhanh chóng tiếp cận được nhà họ Hoắc.
Cơ Hương Ngưng vừa ngồi vào xe đã lập tức lôi di động của mình ra, gọi điện cho giám đốc bộ phận PR: “Giám đốc Mã, lập tức phong tỏa triệt để tất cả thông tin về nhu cầu nguyên vật liệu đối với toàn bộ tập đoàn. Tôi không quan tâm anh dùng cách gì, sáu tiếng sau, tôi hi vọng sẽ không thấy bất kỳ tin tức có liên quan nào trên internet nữa. Mặt khác, lập tức rải một thông tin quan trọng cho đám truyền thông không biết tên kia, bởi vì chuyện hợp tác mua sắm giữa tôi và Thương mại Đông Lai không thuận lợi, phó tổng giám đốc Cơ Vũ Hoa muốn chèn ép người đại diện chi thứ là tôi, nên đã tích cực giành được mối làm ăn với hai thương nghiệp cung ứng khác, dự tính sẽ ký hợp đồng trong vòng hai hôm tới”.
Đầu dây bên kia khẽ im lặng một lát sau đó truyền đến một giọng nam trầm: “Giám đốc Cơ, liệu có phải đánh tiếng trước với phó tổng Cơ không vậy?”
“Tôi nói, làm ngay cho tôi! Chỗ phó tổng Cơ tôi sẽ tự nói, không cần anh quan tâm!”, Cơ Hương Ngưng lạnh lùng nói.
“Vâng, tôi hiểu rồi!”
Sau khi cúp điện thoại, Cơ Hương Ngưng lại ngẩng đầu ra ngoài cửa sổ, đăm đăm nhìn về phía căn nhà nhỏ của Hoắc Khải.
Hôm nay người đàn ông này đã mang tới cho cô quá nhiều bất ngờ, bảo cô không nghĩ ngợi nhiều là điều rất khó.
“Lái xe đi, về công ty!”, Cơ Hương Ngưng lên tiếng.
Tài xế đáp “vâng”, đạp ga, chiếc Maybach chậm rãi rời khỏi vị trí.
Buổi trưa, Ninh Ngọc Lâm lại tới.
Hoàng Hữu Sơn đã đồng ý tất cả điều kiện, đồng thời khi biết Hoắc Khải bằng lòng tuyển dụng giùm, ông ta lập tức duyệt luôn 100 ngàn tệ tiền phí tuyển dụng.
Ninh Ngọc Lâm hoàn toàn mù mờ về internet cầm theo một xấp tài liệu dày cộp nhìn về phía Hoắc Khải bằng ánh mắt chờ mong.
“Anh rể, anh rể yêu quý, anh rể tốt của em…”
Hoắc Khải bị lời cậu ta nói làm cho muốn ói, đành phải giúp đỡ điền thông tin đăng ký trước. Thật ra bước này khá phiền phức, cần phải quen thuộc với quy tắc mở shop trên Taobao.
Nhưng cho dù điền xong thông tin rồi thì cũng cần bên quản lý trang mạng tiến hành xét duyệt trong khoảng một tuần.
Nghe nói phải mất chừng một tuần mới được duyệt, Ninh Ngọc Lâm liền tỏ ra gấp gáp đến độ bật dựng người, bây giờ cậu ta chỉ muốn lập tức thành lập shop online luôn thôi.
Hoắc Khải cười mắng: “Cậu không biết dục tốc thì sẽ bất đạt à, hơn nữa, bây giờ cậu còn chưa tìm được người mở shop, dù người ta có duyệt luôn cho cậu thì cũng đâu ích gì. Thời gian một tuần vừa vặn để đăng thông báo tuyển dụng, trong lúc cậu tuyển xong người, tôi sẽ chuẩn bị thật tốt mọi việc để cậu có thể khai trương được cửa hàng”.
Lúc Ninh Thần về đến nhà, bỗng thấy em trai mình vây quanh Hoắc Khải hỏi han chuyện mở shop, Hoắc Khải không khỏi tỏ ra nạt nộ rồi giảng giải cho cậu ta, cảnh tượng có vẻ rất hài hòa.
Cô không kìm được nở nụ cười, hình ảnh này thoạt trông thật tươi đẹp, khiến lòng cô ngập tràn cảm giác vui vẻ hạnh phúc.
“Chị”, Ninh Ngọc Lâm cất tiếng chào hỏi, sau đó lại tức thì hỏi Hoắc Khải những chuyện liên quan tới việc tuyên truyền.
“Được rồi, đã giảng cho cậu nhiều lắm rồi, giờ cậu hãy ‘tiêu hóa’ hết đi đã. Tôi đi nấu cơm trước, tự cậu ngẫm nghĩ lại xem”, Hoắc Khải đẩy cậu ta ra, đứng dậy đi tới trước mặt Ninh Thần, hỏi: “Bị thằng nhóc đó quấn đến mức không có thời gian nấu cơm, lát nữa anh làm mì thịt dê đơn giản được không?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.