Phần 5/6
17.
Sau chuyện dang dở ở suối nước nóng, Khổng Triệt không thèm xuất hiện trước mặt tôi mấy ngày liền.
Tình cảnh của tôi hình như càng thêm khó khăn.
Tống Ái Lâm sai người lấy ba lô của tôi đi, sau đó đổ hết đồ trong ba lô lên mặt bàn.
Giữa đống sách giáo khoa, một gói nhỏ hình vuông mỏng như tấm thẻ làm cả lớp xì xào bàn tán.
Đó là ba con sói bao bì màu bạc.
Tôi như bị dính trên cột sỉ nhục, nhận đủ loại ánh mắt trào phúng và ghét bỏ.
Lúc này tôi thật sự hết đường chối cãi.
Không ai quan tâm thứ này có đúng là của tôi hay không.
Cái bao nilon nho nhỏ này từ vật dụng kế hoạch hóa gia đình biến thành dao trong tay kẻ bắt nạt.
Bọn họ chỉ cần một người mang tội.
Không ai cần chân tướng.
Tôi bị cô lập.
Sau khi tan học, tôi nhặt ba lô của mình về từ trong thùng rác.
Khổng Triệt yên lặng đến bên cạnh.
Cậu ta giúp tôi thu thập lại đồ vật vương vãi, cũng nhìn thấy thứ đáng lẽ không nên xuất hiện ở nơi này.
"Khổng Triệt, mình thật chưa làm chuyện đó bao giờ! Cậu tin mình đi..."
Hai mắt tôi đẫm lệ, đau khổ cầu khẩn người cứu rỗi duy nhất trước mắt.
"Mình muốn tin cậu lắm..." Khổng Triệt nhìn thẳng mắt tôi, ngập ngừng định nói lại thôi.
Tôi khẽ cắn môi: "Mình có thể chứng minh! Mình..."
Khổng Triệt rốt cục cũng nở một nụ cười, cậu ta bẹo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/che-tai-bat-nat/3495327/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.