Tăng Thư ngủ hết 3 tiếng thì cũng từ từ tỉnh dậy. Cô nhẹ tay dụi mắt rồi ngồi dậy, nhận ra bản thân đang ở phòng khách thì cô mới nhớ đến lúc nãy đang xem dở bộ phim cùng Dương Hàn. Cô dịch tay một chút thì chạm vào tóc của Dương Hàn. Cô nhìn Dương Hàn ngồi dưới thảm, đầu tựa vào sofa, gương mặt vẫn còn đeo kính nhưng hai mắt đã nhắm lại ngủ say. Tăng Thư nhẹ nhàng leo xuống sofa tránh gây ra tiếng động lớn. Cô đến ngồi đối diện Dương Hàn, tay dịu dàng cởi bỏ mắt kính của anh. Quầng thâm dưới mắt của anh nhìn thôi cũng biết tối qua anh không ngủ ngon giấc. Cô nghiêng đầu nhìn anh, giọng nói nhỏ như kiến:
"Tên lưu manh này...cảm ơn anh"
"Hửm?" Dương Hàn đột nhiên mở mắt dọa Tăng Thư một trận. Cô chưa kịp phản ứng thì bị anh kéo vào lòng.
"Em nói gì tôi nghe không rõ"
Tăng Thư lần này không quậy loạn trong lòng anh nhưng giọng nói vẫn là khô cứng.
"Tôi nói cảm ơn anh đã chăm sóc tôi đêm qua"
Nghe được câu trả lời thì Dương Hàn cười gục đầu lên vai cô. Khi cô cọ quậy trên ghế thì anh đã tỉnh, nhưng muốn xem cô sẽ làm gì trong lúc anh ngủ nên tiếp tục giả vờ.
"Chiếm tiện nghi như vậy đủ rồi, anh thả tôi ra" Tăng Thư xem như cái ôm này là quà tặng cho anh vậy.
Cô nhìn đồng hồ vừa chạng vạng chiều, giờ hẹn đi ăn cơm cùng Du Uyên và Du Tử Lãng cũng gần đến. Tăng Thư xếp gọn mền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/che-do-cung-chieu/2759541/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.