Mấy ngày sau.
Dương Hàn buổi sáng bên ngoài trở về thì nhìn thấy Tăng Thư đang dọn đồ đạc của cô từ tủ áo ra, bên cạnh còn có vali mở sẵn để đó. Anh cau mày đi đến ngồi xuống bên mép giường mặt đối mặt với cô, giọng điệu không hài lòng:
"Em muốn đi đâu?"
"Em về nhà a" Tăng Thư vừa nói vừa vỗ nhẹ lên vali của mình ý nói cô đang chuẩn bị. Lúc trước cô bị thương không tiện lái xe nên ngoan ngoãn ở lại nhà Dương Hàn. Tuy rằng cuối tuần anh vẫn đưa cô về nhà dọn dẹp hoặc lấy đồ dùng nhưng Tăng Thư vẫn muốn về nhà của mình. Hơn nữa cô cũng là tay đua, đã lâu không chạy xe nên bản thân cảm thấy thật ngứa ngáy khó chịu.
"Em chiếm hết tiện nghi rồi muốn bỏ đi? Bảo bối, em xem anh là gì?" Dương Hàn nhướng mày hỏi cô. Tay anh bắt đầu không yên ổn mà vòng tay qua thắt lưng kéo Tăng Thư ngồi vào lòng mình, anh bóp nhẹ eo cô.
Tăng Thư bị anh làm cho giật mình. Tuy anh dùng lực không mạnh nhưng cảm giác nhột nhột làm cô khó chịu ưm lên một tiếng. Tăng Thư nhìn sang thấy Dương Hàn đang cong môi cười, cô liền mắng nhỏ:
"Biến thái"
"Hửm?" Dương Hàn lại lần nữa bóp nhẹ bên eo cô.
Tăng Thư không hiểu là thói quen hay sở thích biến thái gì. Cô vịn tay anh ngăn lại:
"Anh nói chuyện bằng tay à? Đừng bóp nữa" Giọng điệu của cô trở nên gắt gỏng.
Dương Hàn nghe cô nói vậy không những
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/che-do-cung-chieu/2759225/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.