Hành lang lầu hai tỏa ra mùi thuốc khử trùng ngột ngạt, Trần Đạc ngửi xong có chút choáng váng, nhanh chóng đi về hướng một phòng bệnh.
Đẩy cửa vào, hai người trong phòng bệnh đều lộ ra vẻ mặt yên tĩnh. Phòng bệnh này yên tĩnh tới mức tiếng hít thở cũng vô cùng nhẹ.
Trần Đạc đi tới dựa vào cửa sổ bên cạnh giường bệnh, đem thức ăn đặt ở trên tủ đầu giường, cho dù đã khống chế động tác không phát ra tiếng, người bệnh trên giường vẫn mở mắt ra.
Mã Vấn Sơn ngẩng đầu, ánh mắt tan rã mà nhìn trần nhà, trên mặt hắn là vết sẹo dài như con rết bị móng tay xé rách, thịt thối bên trong dày đặc sền sệt màu vàng.
Vết sẹo này kéo dài từ lông mày đến bên phải cằm, có thể tưởng tượng thời điểm hắn bị đưa đến bệnh viện, cả khuôn mặt đã bị chém đến mức da thịt bị lật ra ngoài, máu thịt be bét.
Đôi môi hắn cũng khô nứt rất nghiêm trọng, sắc môi xanh tím như trúng độc, hiển nhiên đã rất lâu chưa được uống nước.
Trần Đạc từ gầm giường lấy ra cái bàn để lên, rồi lấy thêm ghế ngồi xuống, cắm ống hút vào ly sữa bò nóng rồi đưa cho người nằm trên giường.
Mã Vấn Sơn chậm chạp nhận lấy ly sữa nóng, chậm chạp đưa ống hút lên miệng từ từ hút sữa. Động tác chậm rãi y hệt một ông lão.
Mối quan hệ của hai người có chút khó xử, Trần Đạc mỗi lần cùng hắn ở chung một chỗ đều im lặng không nói, vừa là không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/che-bao/3455218/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.