Tống Thịnh Nam chợt nhớ ra gì đó, anh liền nói
" Kha Nguyệt, khi nãy bác Triệu đến thăm em, nhưng lúc đó em đang ngủ nên bác không vào "
Triệu Kha Nguyệt rũ mắt, vẻ mặt không vui chỉ " ừm " một tiếng
Tống Thịnh Nam nhìn cô
" Kha Nguyệt, thật sự không nhận ông ấy nữa sao? "
Triệu Kha Nguyệt ngập ngừng
Tống Thịnh Nam:
" Em muốn nói gì cứ nói ra hết đi, anh ở đây để nghe em nói "
Triệu Kha Nguyệt mím môi, mi mắt rưng rưng, cô bắt đầu nói
" Nếu mà nói em không còn coi Triệu Lâm là ba thì là em nói dối "
" Đúng là em hận ông ấy đấy, nhưng mà em vẫn thương ông ấy, thương đến hận, nhiều lúc ông ấy đối tốt với em em cũng siêu lòng lắm chứ, nhưng mà em không thể ngưng hận ông ấy sau bao nhiêu chuyện ông ấy đã làm "
" Cuộc đời của em, chỉ có thể miêu tả là sống không bằng chết, muốn chết cũng không làm được, sống không được…chết cũng không xong "
" Từ nhỏ em đã rất giỏi chịu đựng, bị thương cũng không khóc cũng không nói với ai "
" Nhưng em không hiểu, vết thương trên da thịt tại sao đối với em lại không thể khiến em đau bằng vết thương lòng? "
" Có những lần em quyết định buông bỏ quá khứ, em đã nghĩ nó không khó lắm "
" Khóc vài lần, đau khổ vài lần thì cũng sẽ nguôi ngoai thôi…nhưng tới bao giờ mới thôi được thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chay-ve-phia-anh-sang/3469435/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.