Bắc Kinh, Năm 2015
" 10 năm trôi qua nhanh như một cơn gió, kể từ ngày hôm đó, tôi không còn gặp lại anh ấy nữa.."
" Tôi không thể quên hình bóng của anh, nhưng tôi mong anh có thể quên được tôi "
" Tống Thịnh Nam, chúc anh một đời an nhiên "
- -------
" Bác sĩ Triệu, có người đến tìm cô " Y tá
Kha Nguyệt: " Cảm ơn "
Kha Nguyệt từ phòng làm việc đi ra tiến đến bàn lễ tân
Mỹ Mỹ: " Kha Nguyệt "
Kha Nguyệt: " Cậu tìm tớ có việc sao "
Mỹ Mỹ: " Ây da, tớ tìm bạn yêu của tớ không được sao? "
Kha Nguyệt: " Cậu nói đi, có chuyện vui sao? "
Mỹ Mỹ: " Kha Nguyệt, tớ đang nghĩ đến việc mời Châu Nhiên đi ăn "
Kha Nguyệt: " Đồ thâm tình, cậu vẫn thích Châu Nhiên sao? "
Mỹ Mỹ đỏ mặt: "..Thích một người sao nói ngưng là ngưng được "
Kha Nguyệt thầm nghĩ: "..Phải, thích một người không thể nói ngưng là ngưng. Nếu làm mà dễ như vậy, có lẽ tôi đã quên hình bóng của anh trong 10 năm qua "
Mỹ Mỹ lây người Kha Nguyệt: " Kha Nguyệt, cậu nghĩ gì vậy "
Kha Nguyệt: " Ah..không có gì "
Mỹ Mỹ: " Cậu với anh Thiên Hạo sao rồi? "
Kha Nguyệt ngạc nhiên: " Sao là sao? "
Mỹ Mỹ: " Thì hai người tiến triển chưa, anh ấy theo đuổi cậu lâu như vậy. Kha Nguyệt, cậu không rung động sao? "
Kha Nguyệt: "... "
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chay-ve-phia-anh-sang/3441264/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.