Mẹ nó.
Sao nút của cô lại rơi ra rồi?
Mạnh Kiều kéo cái áo len lên, phát hiện trong khe bồn rửa có một hai sợi len trắng. Đúng là len trên quần áo của cô, nhưng vừa rồi cô không có tới đây. Chẳng lẽ ở đây còn có một Mạnh Kiều khác mà cô không nhìn thấy?
Cô cầm chiếc bút đánh dấu trong tay, bỏ vào túi.
Thật kỳ lạ.
Mạnh Kiều ra khỏi nhà vệ sinh, lại bưng hai đĩa đồ ăn nhẹ tự làm. Cô đổ hành lá và rau mùi xắt nhỏ vào nước tương vừng, đồng thời thêm một ít đường và giấm.
"Bây giờ là mấy giờ?" Mạnh Kiều hỏi.
“12:20.” Nghiêm Mục nhìn thấy Mạnh Kiều đã trở lại, bắt đầu dùng đũa đảo thịt. Nồi lẩu cà chua sôi sùng sục, thịt bò béo ngậy gần như trong suốt nấu thêm vài giây là chín. Anh khéo léo đặt nó lên đĩa của Mạnh Kiều rồi nói: “Em ăn nhanh đi, coi chừng nóng.”
Sự chú ý của Mạnh Kiều hoàn toàn không ở đây.
12:20.
Nghĩa là cô vào nhà vệ sinh đã hai mươi phút, vậy mà Nghiêm Mục cũng không đi tìm hay gửi tin nhắn cho cô sao?
Đúng rồi, tin nhắn.
Mạnh Kiều lục túi xách, tìm thấy cái điện thoại IPhone mang ốp Pikachu, cô mở Wechat ra, bên trong vẫn còn đoạn ghi âm cuộc trò chuyện ngày hôm qua của cô Mạnh Kiều và San San, hai người đang nói ngày mốt sẽ ăn sủi cảo nhân gì.
“Vừa rồi em đi lâu vậy mà sao anh không gọi em?” Mạnh Kiều hỏi: “Anh không sợ em rơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chay-tron-khap-dia-cau/3500755/chuong-184.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.