Mạnh Kiều thắp sáng một que diêm.
Tuy rằng cô không thể nhìn xa, nhưng cảm thấy cảnh xung quanh đang dần thu nhỏ, nơi này như một không gian có thể nén lại. Nếu thật sự như vậy thì góc độ của toàn bộ không gian này có lẽ cao hơn bọn họ.
Nghiêm Mục duỗi tay, đã chạm đến trần nhà mềm mại.
Vật chất mềm vờn quanh ở bên cạnh, nhưng không có ý tấn công.
“Là vì hai ta ở đây à? Cho nên thứ này để lại không gian cho chúng ta?” Mạnh Kiều đến gần vật chất dạng keo. Vật chất dạng keo hơi lùi ra sau, để lại không gian cho hai người hít thở.
Nghiêm Mục duỗi tay đưa vào trong thủy tinh thể nhão nhão dính dính. Anh sờ soạng lên tới đỉnh, rất nhanh thì chạm phải một thứ cứng rắn giống như tay nắm cửa. Nghiêm Mục dùng sức vặn, vậy mà đẩy chỗ cứng rắn kia về phía trước tạo thành một khe hở. Ánh sáng mỏng manh qua khe hở đi vào, chiếu sáng tinh thể trong suốt. Vầng sáng màu tím lam, làm Mạnh Kiều nghĩ đến ánh đèn UV khử trùng.
Anh đẩy khe hở trên đỉnh đầu ra, phía trên hai người xuất hiện một cái cửa sổ nhỏ, bên ngoài là khe hở màu trắng xóa không có bất kỳ thứ gì. Nghiêm Mục bám tay vào cạnh khe hở, anh sử dụng lực cánh tay, đu xà, chui ra từ trong cửa sổ.
Mạnh Kiều vươn tay ra, chờ Nghiêm Mục kéo mình lên.
Hai người ra khỏi căn phòng tối, cửa sổ vừa rồi đột nhiên co lại biến thành một lỗ vuông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chay-tron-khap-dia-cau/3495115/chuong-179.html