Trong một góc kín đáo ở tủ quần áo phòng ngủ có một cái hộp nhỏ, trong hộp đặt ba tấm ảnh.
Trên ảnh chụp là một đôi tình nhân trẻ. Người đàn ông đeo một cái kính đen hình tròn, tóc rẽ ngôi giữa, mặc sơ mi trắng và quần màu ghi, cười tươi rói như ánh mặt trời. Anh ta ôm bạn gái mình, mà làn da cô bạn gái trắng nõn, son môi màu hồng phấn diễm lệ tôn lên làn da non mềm của cô gái.
Cô gái là nữ chủ nhân của căn phòng này ư?
Nhìn từ bên ngoài, chắc là ăn khớp với đồ trang điểm vừa rồi, nhưng ai lại đặt ảnh của mình xuống dưới đáy tủ quần áo. Chẳng lẽ là vì bọn họ chia tay?
Hoặc là người đàn ông đã qua đời?
Nhưng nếu là chân ái thì có phải nên đặt ở đầu giường không?
Nghiêm Mục cầm ảnh chụp để xuống dưới ánh đèn, trên ảnh chụp cô gái chợt xuất hiện dấu móng tay cào qua cào lại, đặc biệt là chỗ mặt, gần như đã sắp trong suốt.
Không thích.
Là thù hận.
Nghiêm Mục đoán được chân tướng: “Anh đi rất nhanh sẽ trở lại.”
Anh ra khỏi căn hộ, đi sang gõ cửa nhà hàng xóm.
Mạnh Kiều vuốt ve ảnh chụp, khác với Nghiêm Mục, cô cảm nhận được một tình yêu bệnh hoạn. Nữ chủ nhân căn nhà rất yêu người đàn ông này, bằng lòng trả giá tất cả vì tình yêu này. Tình cảm mãnh liệt này khiến Mạnh Kiều nổi da gà. Cô tiếp tục tìm kiếm ở tủ quần áo, cuối cùng tìm được món
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chay-tron-khap-dia-cau/3441723/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.