Chương trước
Chương sau
Sau khi anh Mã vào nhiệm vụ thì không trêu chọc bất kỳ kẻ nào. Anh ta vẫn luôn đi cùng bạn của mình, mãi đến lúc vừa rồi biến mất trong nhà vệ sinh.

Mạnh Kiều chạm vào thi thể anh ta, nhưng mà không nhìn thấy bất kỳ hình ảnh nào. Khác với thôn làng Hiếu - Hỉ, hiện tại cô chạm vào thi thể thì như chạm vào một con búp bê không có sinh mệnh, không hề có bất kỳ hình ảnh như đèn kéo quân nào. Nếu thiên phú không có vấn đề, vậy chứng tỏ toàn bộ không gian này rất kỳ lạ.

Trong nhà vệ sinh có gì?

Buồng vệ sinh.

Bồn rửa tay.

Gương.

“Đi xem.” Mạnh Kiều nói với Nghiêm Mục: “Nhà vệ sinh có vấn đề.”

Mạnh Kiều cởi áo khoác ra, tiện tay vứt cho Hạ Tinh Thần: “Cầm giúp tôi một lúc.”

Hạ Tinh Thần nhận lấy.

Mạnh Kiều thoáng nhìn rồi dừng bước chân. Dường như cô đã biết nguồn cơn vấn đề ở đâu rồi.

“Không phải cậu dùng tay phải à? Sao biến thành thuận tay trái?” Mạnh Kiều hỏi.

“Hả?” Hạ Tinh Thần nhìn cái áo đang vắt trên tay trái.

“Giơ tay phải của cậu lên, cả San San nữa.”

Hạ Tinh Thần và San San đồng loạt giơ tay trái lên.

“Ơ, sao thế này? Em cảm thấy mình giơ tay phải lên mà!” San San nghi hoặc nhìn chị mình.

Mạnh Kiều nói: “Anh rể của em nói đúng, nơi này bị đảo ngược. Lát nữa hai đứa đứng lùi ra sau một tí.”

Mạnh Kiều đứng ở trước bồn rửa tay, nhìn chằm chằm vào chiếc gương đã rỉ.

Nghiêm Mục đứng ở phía sau cô.

Mạnh Kiều nhìn gương một lúc lâu, cuối cùng đã phát hiện ra một chỗ kỳ lạ.

Động tác của cô và chiếc gương này không đồng bộ.

Cô nghiêng đầu sang bên phải, “cô” ở trong gương lại không nhúc nhích mà nhìn thẳng vào cô.

“Gương, gương có vấn đề!” San San sợ hãi hô: “Chị, mau quay lại!”

Nhưng Mạnh Kiều không nghe khuyên, mà còn tiến thêm một bước, chậm rãi vươn ngón tay ra chạm vào gương. Cảnh phim kinh dị cơ bản, dọa ai chứ?

Đột nhiên, “Mạnh Kiều” trong gương cười điên cuồng, đôi mắt biến thành hai lỗ thủng tối om chảy ra máu tươi dữ tợn. Cùng lúc đó, gương cũng biến thành một vũng nước trong tản ra từng gợn sóng.

Nghiêm Mục nhanh tay lẹ mắt túm Mạnh Kiều kéo về phía sau, ai ngờ “Mạnh Kiều” trong gương lập tức nhào thẳng đến, vươn cánh tay ra khỏi gương. Bàn tay màu xanh đen túm được cánh tay cô gái, kéo mạnh một cái!

Gió lạnh nổi lên trong nhà vệ sinh, Mạnh Kiều như chiếc lá rụng bị lực rất lớn cuốn lấy mạnh mẽ kéo vào trong gương!

Toàn bộ quá trình không đến hai giây.

Nghiêm Mục nhìn bàn tay dính đầy vệt nước của mình. Vừa rồi Mạnh Kiều như một con cá trơn bóng, trượt ra khỏi bàn tay anh, căn bản không túm được!

Bàn tay anh lập tức đập vào gương, nhưng trong gương lại không hề sứt mẻ gì.

Bên kia.

Mạnh Kiều váng đầu hoa mắt, cơ bắp có cảm giác đau đớn vì bị lôi kéo. Cô rơi vào trạng thái hôn mê ngắn, cuối cùng phát hiện mình đang nằm trên sàn nhà vệ sinh.

Trên sàn nhà... vệ sinh.

Nói thật, hơi bẩn.

Đúng với suy đoán vừa rồi của Mạnh Kiều, vị trí thế giới mà bọn họ ở không phải thế giới hiện thực, mà là thế giới trong gương. Tất cả thế giới đều bị trái ngược với mức độ khác nhau. Mà bởi vì ảnh hưởng của gương, cho nên quỷ không tồn tại năng lực giết người. Chàng trai đeo kính và anh Mã đều biến mất trong nhà vệ sinh, chắc bọn họ đi đến thế giới hiện thực, sau đó bị quỷ giết hại.

Mà chỗ cô đã nhìn thấy thi thể, chẳng qua chỉ là “bóng dáng” của thi thể thật mà thôi.

Khá kích thích!

Đây còn không phải là trốn giết trong nhà ma à?

Cho nên, làm cách nào mới thoát đi đây?

Mạnh Kiều đứng lên gõ gõ gương, lúc này gương xuất hiện sóng gợn nhàn nhạt nhưng “Mạnh Kiều” trong gương không có bất kỳ nhúc nhích gì. Cô vừa định với tay vào thì chợt nghe được một tiếng thét chói tai.

Mạnh Kiều nhanh chóng rút tay về, đang muốn khóa trái cửa nhà vệ sinh thì một thiếu nữ cả người toàn máu vọt vào.

“Cứu mạng, cô cứu tui với, có người đuổi theo tui!” Thiếu nữ kinh hoảng thất thố đóng kín cửa, dùng cây lau nhà chống lên khung cửa: “Có biến thái, có sát nhân cuồng giết người!”

Ngoài cửa có sát nhân?

Đột nhiên, nhạc nền trong đầu chợt vang lên.

“… Cộp… cộp… cộp…”

Tiếng bước chân nặng nề vang lên từ bên ngoài, chỉ cách Mạnh Kiều một bức tường. Một người đàn ông, đầu đội bao tải, mặc áo khoác da cầm một con dao giết heo đứng ở cửa: “Tau đến rồi, con dê nhỏ bé của tau!”

Đi vào thế giới hiện thực gặp ngay tội phạm giết người?

Không đến mức vậy chứ!

Nơi này hỗn loạn đến thế cơ à?

“… Rầm!”

Dao giết heo hung tợn chém lên cửa gỗ nhà vệ sinh. Cửa gỗ lập tức xuất hiện một lỗ hổng rất lớn, từ khe hở có thể thấy rõ cái bao tải trùm đầu dính đầy máu của gã đàn ông. Nghiêm Mục không ở bên cạnh, Mạnh Kiều không muốn cứng đối cứng khi đối mặt với tội phạm bạo lực như vậy. Cô không đoán được kẻ trước mắt là người hay quỷ!

Trong nhà vệ sinh không có bất kỳ vũ khí nào có thể phòng thân, Mạnh Kiều bê thùng nước lên chặn ở cửa. Gã trùm bao tải ác độc cười gằn, dao giết heo sắc bén dính máu gần như sắp bổ cửa gỗ ra một lỗ lớn. Mà cô gái chui vào đứng cạnh Mạnh Kiều thì sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, run rẩy không còn biết trốn vào chỗ nào nữa.

Cô gái ra sức đập cửa sổ nhà vệ sinh, nhưng cửa kính không chút sứt mẻ.

Mạnh Kiều cảm thấy, nếu đã không chạy được, không bằng cứng đối cứng vậy!

Cô nghiêng người, cầm cây lau nhà chọc ra ngoài qua lỗ thủng ở cửa, mà cùng lúc đó, chỉ nghe “phụt…” một tiếng, trước ngực gã trùm bao tải bị một ống thép xuyên qua!

Gã trùm bao tải rống giận quay người lại, cuối cùng từng luồng ánh đỏ ập vào, quấn quanh người gã ta, thít vào làn da thô ráp của gã.

Mạnh Kiều mở cửa, lập tức thấy Nghiêm Mục và Bạch Trình Hi đứng ở đối diện.

Gã trùm bao tải còn muốn giết Mạnh Kiều, giây tiếp theo cánh tay gã chợt bị bóc ra rơi xuống đất. Gã trùm bao tải bị gió cắt thành mảnh nhỏ, rơi rụng đầy đất.

Lần đầu tiên Mạnh Kiều cảm thấy thiên phú này của Nghiêm Mục hơi bạo lực...

Nhưng ánh mắt anh nhìn về phía cô, trong sự thản nhiên lại chứa sự dịu dàng.

Đẹp đấy.

Cô đúng là… hết cứu.

Bạch Trình Hi thu hồi chỗ máu rơi vãi trên đất, chất lỏng màu đỏ tươi như từng sợi tơ màu đỏ chảy ngược vào trong cơ thể thiếu niên. Cậu ta đắc ý nhìn Mạnh Kiều: “Là tôi cứu chị. Người đàn ông này chỉ đuổi theo tôi đến đây thôi.”

Cậu ta cười, nhưng Mạnh Kiều cảm thấy thiếu niên trước mắt như một con chim công đang xòe đuôi khoe mẽ.

Trên sách Sinh Học cấp ba nói, công xòe đuôi là hành vi gì nhỉ?

Theo đuổi con cái.

“Cậu cần máu à? Trên mặt đất có rất nhiều.” Mạnh Kiều khẽ chạm vào thi thể gã trùm bao tải: “Sát nhân ở đâu ra vậy?”

“Trên tờ báo hôm qua ở tiệm Cha Chaan Teng nói trong tòa nhà có một tên sát nhân chuyên giết hại những cô gái độc thân. Đây chắc là gã.” Nghiêm Mục nói: “Có vẻ thế giới trong gương sẽ không chết người, nơi này sẽ chết người.”

Mạnh Kiều nhặt dao giết heo lên, suy tính: “Lấy cái này vậy, dùng phòng thân. Xem ra khoảng cách chúng ta hoàn thành nhiệm vụ càng tiến lên một bước.”

Bạch Trình Hi đứng cạnh hai người giậm chân: “Này, này, này! Sao không để ý đến tôi? Là vì tôi làm không tốt, cho nên cô gái thân yêu của tôi tức giận à?”

Mạnh Kiều:...

Mạnh Kiều: “Có phải cậu quên chuyện cậu muốn giết tôi không?”

Bạch Trình Hi vô tội nói: “Sao có thể chứ? Sao tôi có thể giết chị chứ? Lúc đó tôi chỉ muốn dọa chị thôi. Tôi yêu chị như vậy, sao tôi có thể muốn giết chị chứ.” Cậu ta bước đến trước mặt Mạnh Kiều, lộ ra nụ cười trong sáng và dụ dỗ như con dê nhỏ vô hại, nhưng Mạnh Kiều biết bàn tay đặt sau lưng cậu ta đang cầm lưỡi dao sắc bén.

“Không phải chị rất thích viết về nhân vật trong nóng ngoài lạnh à? Tôi đã đọc hết những cuốn chị viết về nhân vật trong nóng ngoài lạnh rồi. “Vụ án hoa hồng giết người” và “Truyền thuyết người cá gây hại”, vì sao bây giờ không thích nữa? Hơn nữa mấy lời vừa rồi tôi nói là lời văn mà chị viết đó.” Bạch Trình Hi cười.

Nghiêm Mục: Tuy rằng tôi chưa từng đọc tiểu thuyết của Mạnh Kiều, nhưng tôi hiểu.

Đúng là hơi lúng túng.

Mấy bé gái bây giờ đều thích đọc những cái này à?

Mạnh Kiều dùng tay đẩy Bạch Trình Hi ra: “Cách xa tôi ra! Tiểu thuyết trên mạng là giả, đọc lại ba lần theo tôi!”

“Ba lần, ba lần, ba lần!”

Bạch Trình Hi như một đứa trẻ chưa lớn.

Có trời mới biết Bạch Mộ Nhiễm dạy dỗ thế nào mà ra Bạch Trình Hi trẻ trâu, trong nóng ngoài lạnh lại còn trồng cây si này!

Thậm chí Bạch Trình Hi còn hân hoan nhảy nhót.

“Câm miệng đi.” Mạnh Kiều đi ra ngoài: “Ngày hôm qua sắp xếp cho cậu mấy em gái không tốt à? Có muốn hôm nay tôi xếp thêm mấy em cho cậu không?”

Nụ cười của Bạch Trình Hi tắt ngấm. Cậu ta liếm khóe miệng: “Không tốt, cho nên tôi giết bọn họ rồi.”

“Ồ.” Mạnh Kiều không quá kinh ngạc.

“San San và Hạ Tinh Thần đâu?” Mạnh Kiều hỏi.

“Chị! Em đây!” San San đuổi đến nơi: “May mà chị không...” Cô bé thoáng nhìn thi thể phía sau Mạnh Kiều, lặng lẽ quay đầu đi: “Việc đó… xuyên từ trong gương qua em thấy hơi chóng mặt, em còn chưa từng gặp hình thức xuyên qua thế này. Chị, lần sau chị có thể viết vào trong truyện.”

Hạ Tinh Thần đứng ở cửa tiệm Cha Chaan Teng, nghe bà chủ lải nhải. Bà chủ như chưa từng gặp bốn người Mạnh Kiều, hầm hừ lặp lại lời nói ngày hôm qua: “Đen quá đi mô, đưa cơm hộp nhận lại tiền âm phủ. Về sau tui không bao giờ đưa lên tầng tư nữa mô! Gõ mãi mà hỏng ai mở cửa như chết trong nhà hết nớ!”

Giống với suy đoán của Mạnh Kiều, ở thế giới hiện thực, câu chuyện là bà chủ đưa cơm, sau đó buổi tối kiểm kê mới phát hiện tiền âm phủ chứ không phải người chết chủ động xuống dưới gọi món. Câu chuyện này bị bóp méo với mức độ khác nhau. Hạ Tinh Thần lại hỏi thăm vụ án giết người trong nhà vệ sinh, bà chủ mở cửa hàng nhiều năm như vậy, chuyện gì cũng biết.

“Tui dễ hỏi thăm mà! Nhà vệ sinh nữ luôn có trái banh lăn qua lộn lại, bên trong có cái đầu bị cắt của con bé con nớ! Sau đó đã được công an ổn định, mời cả Nam Mô Lão(*) qua nớ!” Bà chủ giải thích. Đúng là cái đầu bị chém của cô bé bị giấu trong nhà vệ sinh nữ, bốc mùi luôn rồi, căn bản không phải nhà vệ sinh nam bên Hạ Tinh Thần lúc trước.

(*) Nam Mô Lão: Tiếng Quảng Đông, là một đạo sĩ dân gian mặc áo choàng Đạo giáo và chủ trì các hoạt động thờ cúng dân gian trong các nghi lễ tang lễ của Trung Quốc.

Bà chủ liếc Hạ Tinh Thần, lại bảo đừng đi nhà vệ sinh nam ở tầng một, bên trong có kẻ giết người. Kẻ giết người kia vốn đã bị công an thi hành án tử hình, nhưng vẫn sẽ đi qua đi lại trong nhà vệ sinh.

Mấy cái đó thì liên quan gì đến việc rời đi?

“Bà chủ, nơi này loạn như vậy, vì sao không dọn đi?” Mạnh Kiều hỏi.

“Tui ở đây nhiều năm vậy, Nam Mô Lão làm lễ siêu độ, về sau sẽ ổn.” Bà chủ nhìn về phía cuối hành lang.

Mạnh Kiều nghe không hiểu, nhìn về phía Nghiêm Mục xin giúp đỡ.

Nghiêm Mục nói: “Nói có đạo sĩ đến siêu độ, về sau không có chuyện gì nữa. Anh đoán đạo sĩ này là nhiệm vụ chủ tuyến của chúng ta, có lẽ đạo sĩ siêu độ thất bại.”

“Đạo sĩ là cái gì?” San San hỏi.

“Pháp sư.” Mạnh Kiều trả lời.

Một người dám hỏi, một người dám đáp.

“Vậy ông ấy không giải quyết vấn đề ở đây à?”

“Có thể là... hết công lực rồi...”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.