Sau một đêm mưa, bầu trời trong xanh, nước mưa trên đất đã bốc hơi.
Chủ nhân của sân này không biết đã đi đâu, Mạnh Kiều đi dạo ở sân sau, nghịch nghịch rêu xanh sậm dưới chân, nhưng ánh mắt lại không hề rời khỏi căn phòng nhỏ bị khóa ở bên cạnh. Căn phòng bọn họ ở hiển nhiên giống khuê phòng của con gái trước khi lấy chồng, còn nhà kho bị khóa thì sao?
Ông cụ này trông có vẻ chỉ có một mình, không có con gái hay cháu gái, vậy căn phòng dán đầy giấy cắt đỏ này là chuẩn bị cho ai?
Cuối cùng Mạnh Kiều vẫn tò mò đứng trước cánh cửa bị khóa, nhẹ nhàng mở cửa ra.
"A——!" Cô hét lên, lùi về phía sau mấy bước. Xuyên qua khe cửa, cô nhìn thấy một đôi mắt đen trắng rõ ràng đang nhìn thẳng vào mình!
Nghiêm Mục hỏi: "Sao vậy? Trong đó là cái gì à?"
“Anh đi xem đi.” Mạnh Kiều đẩy anh.
Nghiêm Mục nhướng mày: "Nào, San San, chị em phát hiện manh mối, qua đây xem đi."
“Anh đừng cho con bé đến đây!” Mạnh Kiều lườm anh.
Nhưng San San đã nhảy qua: "Cái gì, cái gì thế ạ? Đáng sợ như thế sao?"
“Con nít đừng xem cái này.” Mạnh Kiều che mắt San San: “Nghiêm Mục, anh đi xem đi.”
Nghiêm Mục đành phải nghe lời, nhìn vào khe cửa Mạnh Kiều mở ra. Anh nhìn thấy một người giấy sống động như thật, cầm đèn lồng đỏ, mặc quần áo Trung Quốc màu đỏ như máu, mỉm cười nhìn anh.
Anh nhìn sang một bên, trong phòng tổng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chay-tron-khap-dia-cau/3387690/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.