Con thuyền tròng trành dưới bầu trời dần tối, mặt nước tĩnh lặng như một tấm gương mờ đục.
Mạnh Kiều ngồi trên ghế xếp trong khoang thuyền, quay đầu nhìn dấu vết tàu đánh cá đi qua. Cảnh gió êm sóng lặng lúc này luôn mang cho cô cảm giác dưới nước có một con quái vật khổng lồ nguy hiểm đang rình rập.
Nghiêm Mục đã thép hóa ván gỗ mạn thuyền một lượt, khiến con thuyền đánh cá nhỏ vốn có vẻ sắp vỡ vụn trở nên kiên cố hơn chút.
Mặt trời từ từ xuống núi, mây đen cuồn cuộn trên đầu làm Mạnh Kiều hơi sốt ruột: "Sao trời lại sắp mưa rồi? Lần trước cũng mưa. Cũng may bây giờ thời tiết không lạnh, nếu không chúng ta sẽ chết cóng mất."
Nhiệt độ hiện tại khoảng 20 độ, mùa xuân êm dịu ấm áp và dễ chịu hơn mùa đông ở thế giới hiện thực nhiều.
San San tò mò nhìn ra ngoài mạn thuyền, ngọn đèn dầu trên đầu cô bé chợt tắt. San San sửng sốt một lúc rồi châm lại đèn dầu, cô bé nghịch cái đèn cười nói: "Chị, đông lạnh không chết đâu, nếu chị bị tổn thương do giá rét thì có thể nếm thử nồi nước thuốc của anh Tinh Thần, thế nào?"
Mạnh Kiều vừa nghe nhắc đến đạo cụ của Hạ Tinh Thần thì sởn gai ốc khắp người, mùi hôi thối mỗi lần lại khác nhau lập tức ùa về. Hạ Tinh Thần che miệng, vui vẻ nói: “San San nói hay lắm. Nếu chị bị đông cứng, em có thể giúp chị.”
"Không cần không cần." Mạnh Kiều xua tay, quay sang hỏi San San:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chay-tron-khap-dia-cau/3387684/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.