Mạnh Kiều và Nghiêm Mục tìm thấy một căn nhà trống có hai phòng ngủ, một phòng khách, hai người sắp xếp lại rồi nghỉ ngơi.
Hai người ban ngày đi tìm manh mối của San San và Hạ Tinh Thần, buổi tối lại trở về căn nhà trống. Nhưng trong một thành phố bỏ hoang, tháp tín hiệu bị phá hư thì chẳng khác nào mò kim đáy bể.
Ngoại trừ sốt ruột vì mãi không tìm thấy San San thì vẫn còn một chuyện làm Mạnh Kiều không thể yên lòng.
Sau khi trải qua phó bản bệnh viện tâm thần, khoảng cách giữa hai người gần hơn một chút, nhưng hai người không ai nhắc đến cái đêm dựa sát, hỗ trợ lẫn nhau trong phó bản.
Cô không hiểu nổi lòng mình đang nghĩ gì, mỗi ngày đều rối rắm lại nghiêm túc. Cô không biết mình có thích Nghiêm Mục hay không, cũng không biết lần hôn môi kia là Nghiêm Mục đang cứu mạng cô hay cũng có hơi thích thích mình.
Lùi một vạn bước mà nói, Mạnh Kiều bỗng cảm thấy có chút mất mát, trong đống phó bản ăn bữa nay lo bữa mai này, yêu đương đã trở thành một thứ xa xỉ, ai biết được giây tiếp theo người nào sẽ chết chứ.
Cho nên mấy ngày nay cô đều ủ rũ, trong đầu tràn ngập trăm mối suy nghĩ rối rắm này.
Vì vậy, cô gái cũng bắt đầu len lén quan sát nhất cử nhất động của Nghiêm Mục.
Cô chợt phát hiện.
Anh làm cơm cho mình.
Xong rồi còn rửa chén.
Dọn dẹp nhà cửa bụi bặm.
Anh sắp xếp mọi thứ ngăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chay-tron-khap-dia-cau/3387650/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.