Nghiêm Mục hôn mê tròn một ngày một đêm, mãi đến ngày thứ ba, anh mới dần dần khôi phục thể lực.
Mạnh Kiều không hỏi cũng biết, anh đã trải qua một trận ác chiến, giế,.t chết rất nhiều người mơ ước điểm tích luỹ của anh.
Mấy ngày nay, cô vẫn ngồi im ở giường trên, thõng hai chân xuống, tay vẽ vẽ viết viết.
Giọng người đàn ông khàn khàn: “Em đang viết gì vậy?”
Hai chân Mạnh Kiều đung đưa, làn da trắng như tuyết ẩn hiện trước mặt anh. Cô cúi xuống, mái tóc dài buông xõa, nhíu mày nhìn Nghiêm Mục: “Anh tỉnh rồi à? Cuối cùng anh cũng tỉnh rồi.”
"Ừm."
Cô gái trượt chân, nhảy từ trên giường xuống: "Tôi chỉ ghi lại ý tưởng của nhiệm vụ, có lẽ sẽ có thể tìm ra một số quy tắc hợp lý nào đó, sau này có thể thuận lợi qua ải." Cô liên tục đảo mắt nhìn màn hình lớn cách đó không xa.
Trong miệng ngậm cây bút, cô gái thản nhiên cắn nắp bút nói: "Bây giờ anh đứng hạng nhất rồi, chúc mừng anh, một túi quà di dộng."
Nghiêm Mục hừ một tiếng, thấp giọng hỏi: “Tôi ngủ mấy ngày rồi?”
"Mới một ngày một đêm thôi, đêm qua còn sốt, sáng nay thì không sao nữa rồi, vết thương hồi phục không tệ, tôi đã thay thuốc cho anh rồi đó." Giọng điệu Mạnh Kiều có chút dương dương tự đắc, cô nheo mắt, lại gần Nghiêm Mục: "Thầy Nghiêm, tôi mà không cứu viện kịp thì suýt nữa anh tiêu rồi."
Nghiêm Mục ngước mắt lên, hai ánh mắt chạm nhau.
Mạnh Kiều đọc được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chay-tron-khap-dia-cau/3387626/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.