Trong bóng đêm dường như có đôi mắt vô hình chặt chẽ nhìn chằm chằm theo hướng đi của Mạnh Kiều. Cô chạy vội trên cầu thang, thế mà ngọn nến vẫn cháy rực rỡ trong lúc cô chạy. Đi tới thư viện vừa rồi cô mới chết, xuyên qua kệ sách hỗn loạn, đứng trước bục mượn sách.
Thi thể đã biến mất.
Không có thi thể của cô, cũng không có thi thể Tống Hiểu Nguyệt.
Thư viện vẫn sắp xếp giống như trò chơi một lần nữa bắt đầu. Mạnh Kiều nhìn đồng hồ, còn 3 phút nữa mới đến 12 giờ. Tới kịp!
Cô chui vào dưới hộc bục mượn sách mà cô vừa trốn, tìm kiếm thứ đồ cứng rắn mà lúc nãy cô mới đụng vào. Quả nhiên, bìa sách cứng thiếu chút nữa làm tay cô bị thương. Vừa rồi cô đã cảm thấy có thứ gì đó cấn ở mông.
Mạnh Kiều từ dưới hộc tìm thấy ba quyển sách.
“Chuyện lạ trong thành phố”
“Ý nghĩa của được và mất”
“Tử vong và bệnh tật”
Ba quyển sách khoa học xã hội thoạt nhìn không có ý nghĩa tra cứu. Mạnh Kiều vuốt phần dính nhớp nơi gáy sách, soi đèn pin vào nhìn - chữ đầu tiên của ba quyển sách bị máu nhuộm đỏ.
Đều phải chết(*).
(*) Chữ đầu quyển 1 là 都 (đều),chữ đầu quyển 2 là 得 (phải),chữ đầu quyển 3 là 死 (chết).
Đều phải chết?
Lời này sao nghe giống giọng điệu của mình thế nhỉ?
Ai để lại tin tức cho cô? Đều phải chết là sao? Là nói bọn họ trốn không thoát nổi à? Hay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chay-tron-khap-dia-cau/3387623/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.