Chương trước
Chương sau
Lâm San San run rẩy nhớ lại tất cả những chuyện đã xảy ra gần đây, nửa tháng qua giống như một cơn ác mộng khủng bố. Mộng lồng trong mộng, không biết đi nơi nào tìm lối ra. Trên mặt cô bé là sự trưởng thành và kiên cường khác hẳn khi xưa, Mạnh Kiều chưa bao giờ thấy dáng vẻ này của em gái mình.

Người trải qua kiếp nạn chỉ có thể nhanh chóng trưởng thành, nếu không sẽ trở thành cát bụi.

Lâm San San nghẹn ngào khàn giọng nói: “Lúc chạy trốn em làm rơi di động, cho nên sau đó không nhận được điện thoại của chị nữa. Hôm nay em thử mượn điện thoại của người khác gọi điện cho bố mẹ nhưng vẫn không gọi được. Không biết bọn họ đi nơi nào.”

Mạnh Kiều ngồi dưới đất ôm em gái mình: “Sẽ không có việc gì. Chị sẽ chăm sóc em, chị sẽ không rời khỏi em. Nào! Giới thiệu với em đây là anh Tinh Thần. Nếu em bị thương, em có thể tìm cậu ấy. Cậu ấy có đủ năng lực có thể giúp đỡ em.”

Hiện tại, giọng điệu nói chuyện của cô hoàn toàn khác hẳn như khi ở với Nghiêm Mục và Hạ Tinh Thần. Ở nhiệm vụ Bạch Giác Quán, cô giống như là một cô nhóc nhảy nhót, nóng lòng muốn thử sức trước khó khăn, không phục, không cam lòng với nguy hiểm. Tâm tư của cô cũng không kín đáo, mà luôn có người phơi bày mặt trái cho cô. Nhưng ở trước mặt San San, cô đổi thành dáng vẻ một người trưởng thành có thể gánh vác.

Che mưa chắn gió cho cô bé.

Là vẻ trưởng thành mà Hạ Tinh Thần chưa từng thấy.

Mạnh Kiều lau nước mắt cho Lâm San San: “Anh Tinh Thần là bạn của chị. Lúc nào em không tìm thấy chị thì có thể tìm cậu ấy.”

Trên đôi mắt to của Lâm San San còn vương nước mắt, chớp chớp nhìn Hạ Tinh Thần: “Anh Tinh Thần là bác sĩ à?”

Hạ Tinh Thần ngượng ngùng cười: “Anh không phải bác sĩ, nhưng nếu em bị thương thì anh có thể chữa trị.”

“Vậy những người trên tầng thì sao? Cũng được ạ?” Lâm San San hỏi: “Trên tầng có rất nhiều người bệnh. Người như chúng ta không được đi lên, sợ bị lây bệnh.”

Mạnh Kiều nhìn Lâm San San, bật cười nói: “Tạm thời còn chưa tìm được cách chữa cho bọn họ.”

Trong nhà không ai biết Mạnh Kiều đã từng là người bị bệnh này.

Lâm San San lại nói chuyện rất lâu với Mạnh Kiều, cuối cùng dẫn hai người tham quan tòa nhà.

Tầng một và tầng hai là khu vực hoạt động. Bên trái tầng ba, tầng bốn là phòng bệnh cách ly riêng. Mà khu vực khác là nơi làm việc, nấu cơm, dừng chân, tắm rửa. Dường như con người có thể sinh sống ở đây cả đời.

Nơi này là một chỗ lánh nạn cho mọi người.

Thế giới bên ngoài tràn ngập nhiệm vụ nguy hiểm và côn đồ giết người cướp điểm tích lũy giống như thiếu niên vừa rồi và đội ngũ phía sau cậu ta. Người phụ trách tòa nhà - Bạch Mộ Nhiễm - đã từng là đội trưởng đội cảnh sát hình sự trẻ tuổi nhất thành phố, anh lựa chọn tòa nhà dễ thủ khó công, thiết bị đầy đủ này làm cứ điểm, cung cấp nơi lánh nạn cho những người không còn chỗ để đi.

Mà năng lực của bản thân Bạch Mộ Nhiễm cũng đủ mạnh mẽ, có thể bảo vệ mọi người.

Bức tường bụi gai tường vi chính là kiệt tác của anh ấy.

Không bao lâu, nơi này đã tụ tập hơn một trăm người không còn nhà để về hoặc là mất thân nhân.

Mạnh Kiều chưa nhìn thấy Bạch Mộ Nhiễm, nhưng từ trong miêu tả của Lâm San San, cô cảm thấy người đàn ông này chắc chắn cực kỳ ưu tú và quả quyết, ở trong khoảng thời gian ngắn đưa ra quyết định nhanh chóng nhất, chính xác nhất. Làm kẻ mạnh, còn có thể che chở kẻ yếu. Bởi vì nhiệm vụ dẫn tới hệ thống công cộng tê liệt, mà Bạch Mộ Nhiễm tự hình thành tổ chức bảo vệ cư dân trong tòa nhà đồng thời cũng căn cứ vào người bị bệnh đưa ra một vài biện pháp chữa trị tương ứng.

“Nghe nói là không khí lây bệnh, nhưng bọn em cũng không nhiễm bệnh. Anh Mộ Nhiễm nói virus không truyền ở trong không khí.” Lâm San San dựa vào cửa sổ giải thích: “Cho nên em không sợ.”

Mạnh Kiều vỗ bả vai Lâm San San.

Cô cảm giác con mình đã lớn rồi.

Màn đêm nhanh chóng buông xuống, bảo vệ tòa nhà đã đổi mấy lượt. Ba người đến nhà ăn dùng một ít canh suông và nước hoa quả đơn giản rồi về phòng đã được sắp xếp.

Mạnh Kiều tìm được Lâm San San rồi, mục tiêu tạm thời hoàn thành. Cuối cùng cô đã có thể thở phào một hơi nhẹ nhõm, cả người cũng thả lỏng, ăn khá nhiều.

Muộn chút nữa, đã qua một ngày bôn ba, cô gọi điện thoại cho Nghiêm Mục, báo cáo vị trí của mình, nói cho anh biết có thể ở lại chỗ này.

Từ trong điện thoại, cô có thể nghe thấy hơi thở của Nghiêm Mục khá nặng nề giống như bị thương.

Mà thật ra Nghiêm Mục cũng đang ngồi trong một góc tối, nghe điện thoại của Mạnh Kiều. Xung quanh anh đều là phần chân tay còn lại đã bị cắt cụt của người dị dạng và thi thể năm người chơi cướp đoạt điểm tích lũy.

Điểm tích lũy và đạo cụ tăng một loạt.

Người đàn ông ngồi trong vũng máu thở hổn hển. Màn hình xanh chiếu lên khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của anh, anh lau vết máu nơi khóe miệng. Trong mắt anh rét lạnh lại âm u, trong tay đùa nghịch một khẩu súng. Súng chuyển tới chuyển lui trên bàn tay khớp xương rõ ràng, cuối cùng ném xuống cạnh thi thể.

Nghiêm Mục nhìn số điện thoại trên di động, khóe miệng cong lên một nụ cười không dễ phát hiện.

Trên màn hình điểm lớn ngoài cửa sổ, tên Nghiêm Mục đột nhiên nhảy lên đứng đầu khu vực.

Xếp hạng điểm tích lũy khu vực: No.1 Nghiêm Mục

Điểm tích lũy của Nghiêm Mục: 3457

Mạnh Kiều không chú ý sự thay đổi trên màn hình lớn. Cô nói chuyện điện thoại xong mới thở phào nhẹ nhõm.

Rõ ràng mới chỉ xa nhau một hai ngày, nhưng cô đột nhiên nhớ giọng điệu độc miệng lại tự tin kia của Nghiêm Mục.

Lúc Nghiêm Mục ở bên, cô luôn cảm thấy mình có đường lui.

Nghiêm Mục không ở cạnh, tất cả mọi chuyện, cô đều phải dựa vào bản thân.

Không biết vì sao Mạnh Kiều lại sinh ra sự ỷ lại với người đàn ông ấy. Rõ ràng nhiều năm qua cô đều sống cuộc sống một mình.

Đêm khuya tĩnh lặng, tất cả thành phố đều đang ngủ say. Mạnh Kiều và Lâm San San ngủ ở giường tầng trong phòng ngủ. Vì có chị họ ở cạnh nên Lâm San San ngủ rất ngon, mà Mạnh Kiều cũng kiên định hiếm có.

Hành lang im ắng, bảo vệ đi qua đi lại tuần tra.

Đồng hồ chỉ đến một giờ, cô gái đang ngủ say trên giường lại đột nhiên ngồi dậy. Ánh mắt cô đờ đẫn, hành động chậm chạp, đi giày vào, nhẹ nhàng mở cửa phòng, đi ra ngoài như cái xác không hồn.

“Cô đi đâu đấy?” Bảo vệ tuần tra liếc mắt một cái là thấy Mạnh Kiều.

Mạnh Kiều quay đầu, đờ đẫn mở miệng: “Về nhà.”

Bảo vệ cảm thấy kỳ lạ, nhưng ngay sau đó tiếng thang máy vang lên, cô gái đi thẳng vào thang máy rồi xuống tầng một. Theo hành lang, bảo vệ phụ trách ở cửa thấy cô đi về phía cửa như một u hồn, biểu cảm trên mặt cứng đờ giống như màu xám của tường xi măng.

Bảo vệ theo thường lệ dò hỏi: “Đã trễ thế này còn đi ra ngoài à?”

“Ừ.” Mạnh Kiều không nhìn anh ta, đi thẳng qua cửa kiểm tra, rời khỏi tòa nhà không quay đầu lại.

Cô gái không đi lang thang không có phương hướng giống người mộng du, cô như bị thứ gì đó lôi kéo, đi vào trung tâm thương mại phồn hoa khi xưa. Từ cửa hông trung tâm thương mại đi vào, trong trung tâm thương mại tối om là hai ba thi thể bị người ta mổ trái tim ra, không khí tản ra mùi hương khói nhàn nhạt.

Mạnh Kiều không dừng lại, không ngừng đi về phía trước như bị thôi miên.

Trên sàn nhà bóng loáng trong trung tâm thương mại có con rắn nhỏ màu đen không biết từ chỗ nào vọt ra, vờn quanh ở cẳng chân cô gái, phun ra cái lưỡi màu đỏ. Cô không có bất kỳ cảm giác gì vẫn đi về phía trước.

Trong sân trượt băng cũ, 30 thi thể cùng quỳ về một hướng chỉnh tề trên đất.

Mạnh Kiều không hề có phản ứng đi lướt qua giữa các thi thể rồi đứng ở trước mặt các thi thể.

Cảnh tượng này quái lạ, long trọng giống như vô số tín đồ đang cúng bái thần linh của bọn họ.

“Ui da, tìm được cô rồi.”

Âm thanh truyền đến từ nơi không xa.

Thiếu niên đuổi theo cô ban ngày bước ra từ trong bóng đêm, trong tay cậu ta cầm một cái đèn pin, ánh sáng lạnh chiếu thẳng vào mặt cô gái. Mạnh Kiều lạnh tanh nhìn thiếu niên, không có kinh sợ thất thố như trong dự đoán.

Đồng tử đen láy của cô không có bất kỳ ánh sáng nào, cơ mặt như được nhồi thêm bông vào. Nếu không phải thiếu niên tự đi theo sau Mạnh Kiều, cậu ta gần như cho rằng trước mặt mình là một con ma nơ canh.

“Sao? Biết mình không chạy được, cho nên bó tay chịu trói à?” Thiếu niên cười tủm tỉm đi tới: “Chị gái nhỏ đi theo tôi đi. Tôi vừa mắt chị đã lâu.”

Mạnh Kiều không nói gì.

Cô mặc kệ thiếu niên đứng ở cách mình khoảng một mét.

Thiếu niên ghé sát vào khuôn mặt Mạnh Kiều, ngửi ngửi hương vị trên người cô gái, trong mắt hiện lên sự gian xảo: “Mùi trên người chị như là hoa hồng héo vậy. Thật quá thú vị! Lần đầu tiên tôi nhìn thấy người mộng du đến thế này còn chưa tỉnh lại đó, Kiều Kiều.”

Tiếng Kiều Kiều này, cậu ta gọi thân mật hơn Hạ Tinh Thần nhiều.

Thiếu niên dùng tay chọc giữa hàng mày Mạnh Kiều, đột nhiên đồng tử của cô sững lại, hiện lên một chút ánh sáng.

Đầu óc mơ màng của Mạnh Kiều dần tỉnh táo.

“Kiều Kiều, Kiều Kiều à!” Thiếu niên cười hì hì ghé sát vào mặt cô gái, trên khuôn mặt trắng nõn xuất hiện nụ cười bệ/nh hoạn.

Ai? Đang gọi tôi?

Cô mơ màng mở to mắt, khuôn mặt thiếu niên bất chợt chiếm cứ toàn bộ đồng tử của cô.

Một giây.

Hai giây.

Mạnh Kiều đột nhiên lập tức hét lớn: “Sao cậu lại ở chỗ này?”

Cô không biết vì sao mình lại xuất hiện ở chỗ này, càng không biết tại sao thiếu niên bi.ến thái này ở trước mắt mình? Nhưng vấn đề hiện tại rất khó giải quyết!

Vừa tỉnh ngủ đã cho niềm vui bất ngờ lớn đến vậy luôn? Rõ ràng cô cho rằng mình đang nằm mơ. Ở trong mơ, cô đuổi theo một con rắn vàng khổng lồ. Sao vừa mở mắt đã đứng ở trước mặt một đám thi thể, hơn nữa bên cạnh còn có một “chàng trai mà ba Mạnh Kiều cũng không đánh lại” vậy? Nét mặt cô nháy mắt cứng đờ.

“Cậu, cậu, cậu! Sao cậu lại ở đây!”

“Tôi đi theo chị đến đây mà!” Thiếu niên vô tội chớp chớp mắt.

“Cậu còn giết người?” Mạnh Kiều nhìn thi thể đầy đất cảm thấy đầu sắp nổ tung.

“Không phải nha, không phải tôi.” Thiếu niên nhún nhún vai: “Tôi đến tìm chị.”

“Cậu đừng tìm tôi!”

“Đừng nhẫn tâm vậy chứ, Kiều Kiều.”

Mạnh Kiều không biết tại sao thiếu niên biết được tên cô, sự kinh ngạc viết hết trên mặt: “Cậu… cậu gọi tôi là gì?”

Cô lui một bước, thiếu niên tiến thêm một bước.

Cô lại lui.

Thiếu niên lại tiến.

Mạnh Kiều: “Vì sao cậu muốn đi theo tôi?”

Thiếu niên: “Vì sao tôi không đi theo chị chứ? Chị quả thực là hòm tiếp viện trên đường mà.”

Mạnh Kiều:...

Mạnh Kiều lùi đến chân tường, giả vờ bày ra vẻ mặt nhỏ yếu tủi thân: “Tôi nào phải hòm tiếp viện gì? Tôi không biết gì hết, chả biết gì cả. Hơn nữa tôi chưa từng làm gì có lỗi với cậu, đúng không? Đừng có mà theo mãi không bỏ, cậu mạnh vậy...”

Thiếu niên cười nói: “Mạnh Kiều, tôi có thể thấy tên chị trên bảng điểm tích lũy đấy. Đứng hạng nhất, sao chị làm được?”

Cậu gọi tên của Mạnh Kiều.

Mạnh Kiều không chịu nổi. Cô đối mặt với ma quỷ có thể giữ bình tĩnh, nhưng đối mặt với biế.n thái lại không thể.

Sao chàng trai này lại biết họ tên thật của cô?

Người sợ nổi tiếng, heo sợ mập!

Mạnh Kiều không giả vờ nữa: “Cậu biết tôi?”

Thiếu niên gật đầu: “Đương nhiên rồi!”

Mạnh Kiều: “Cậu biết tôi, vậy vì sao cậu không thể buông tha cho tôi?”

Thiếu niên: “Tôi đã bắt được rồi. Sao có thể bỏ qua cho chị chứ?”

Mạnh Kiều chợt đá chân lên, dùng chiêu thức tàn nhẫn mà Nghiêm Mục dạy cô để tập kích. Kết quả thiếu niên không hề tránh, dứt khoát bóp chặt mắt cá chân của Mạnh Kiều. Trong kẽ ngón tay thiếu niên nhanh chóng chảy ra máu tươi, máu tươi như dây leo trong khoảnh khắc bao bọc lấy thân thể Mạnh Kiều.

Máu thiếu niên giống như ngọn roi trói buộc Mạnh Kiều. Cô giãy giụa hai ba cái đã đau đến hôn mê bất tỉnh, ngã trên mặt đất không nhúc nhích.

***

Lâm San San phát hiện không thấy Mạnh Kiều vào lúc nửa đêm.

Cô bé lập tức chạy sang phòng ngủ khác tìm Hạ Tinh Thần.

Trong lòng Hạ Tinh Thần lập tức có đáp án. Dẫu sao cậu đã từng thấy dáng vẻ Mạnh Kiều bị nhập rất nhiều lần. Hai người bọn họ tìm được bảo vệ tuần tra, bảo vệ nói Mạnh Kiều đã một mình rời khỏi tòa nhà vào hai tiếng trước.

Bảo vệ nhớ lại rồi nói: “Lúc đó cô ấy ghê lắm. Sắc mặt trắng bệch như người chết, tôi hỏi mấy câu mà cô ấy không nói.”

Hạ Tinh Thần mím môi không nói lời nào.

“Chị của em bị sao vậy?”

Cậu nhìn bóng đêm đặc quánh bên ngoài, không trực tiếp trả lời câu hỏi này: “Tôi đi tìm chị ấy.”

Lâm San San rất nhanh trí, mượn di động của bảo vệ.

“Không thấy di động của chị em, xem định vị xem sao. Chắc chị của em mở định vị đấy.” Lâm San San mượn di động của bác bảo vệ bấm vài cái: “Không xa. Chị ấy có lẽ đang ở khu trung tâm thương mại phía trước. Tòa A! Tòa nhà A! Em với anh đi thôi.”

“Không được. Anh đi tìm chị của em.”

Hạ Tinh Thần để Lâm San San ở lại tòa nhà, một mình đi ra ngoài tìm kiếm. Hơn nữa cậu còn dặn dò San San, nếu có một người đàn ông tên Nghiêm Mục đến thì nói cho anh ấy tất cả ngọn nguồn, để anh ấy cùng nhau tìm kiếm Mạnh Kiều. Dứt lời, nhân lúc đêm khuya cậu rời khỏi tòa nhà không quay đầu lại.

“Thật là người điên. Buổi tối nhiều biến thái nhất đấy.”

Đêm tối nảy sinh phạm tội, không có người đi lại trên phố vào buổi tối. Bảo vệ nhìn theo bóng dáng Hạ Tinh Thần đi xa, tưởng tượng ra một vở kịch tình cảm, thở dài.

Hạ Tinh Thần nhát gan, trái tim đập bình bịch kinh hoàng, mày cũng nhăn đến nỗi vặn chặt. Nhưng cậu không còn lựa chọn nào khác, người mất tích là Mạnh Kiều, cậu không thể không quan tâm.

Cậu lấy can đảm nhanh chóng chạy đến tòa nhà A khu trung tâm thương mại. Bước vào cửa, cậu bắt đầu tìm kiếm bóng dáng Mạnh Kiều ở từng tầng, nhưng lại không phát hiện ra gì cả. Tấm kính vỡ nát, người mẫu giả đứng trong tủ kính, rắn đen xuất hiện một cách khó hiểu, toàn bộ trung tâm thương mại lộ ra vẻ quái đản. Nhưng cậu vẫn không phát hiện bóng dáng của Mạnh Kiều.

Hạ Tinh Thần bất lực đứng ở trước giếng trời tầng năm, đèn pin soi tới soi lui, không hề sợ hấp dẫn người khác lại đây chút nào.

Bỗng nhiên.

Trong sân trượt băng dưới tầng một, bị chiếu ra một khoảng tối.

Cậu tập trung nhìn kỹ.

Là thi thể.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.