Trong lòng Hạ Tinh Thần đột nhiên xuất hiện dự cảm không lành. Cậu nhìn vào mắt bà chủ, mẫn cảm nói: “Là Bạch Giác Quán ấy... Có phải, có phải có vấn đề gì không?”
Sắc mặt bà chủ lập tức trắng bệch, miệng cũng run lên theo: “Em trai à, Bạch Giác Quán từ năm năm trước đã không có ai ở!”
“Cái, cái gì? Thủ quán Bạch bảo chúng tôi vào ký túc xá ở mà. Có phải chị đang nói đến cung miếu khác không.” Hạ Tinh Thần không khỏi căng thẳng.
“Thủ quán ở đó đã chết, Quan Nương cũng đã chết! Nơi đó đều hoang phế, người to gan đến đó chơi đùa, đều chết ở bên trong. Các cậu ở đó không sợ gặp quỷ à? Thật càn quấy!” Giọng bà chủ đột nhiên the thé: “Mau! Mau gọi bạn cậu ra đi! Thật sự không muốn sống nữa rồi, dám đùa giỡn như vậy!”
Bạch Giác Quán... Năm năm trước...
Hạ Tinh Thần lập tức cảm thấy như sắp xảy ra chuyện, để lại một câu “cảm ơn” rồi chạy thẳng về phía Bạch Giác Quán.
Thiếu niên vội vã chạy đi, vừa hay gặp phải Nghiêm Mục đang đi tới từ phía đối diện với sắc mặt nặng nề. Nghiêm Mục nhìn thấy Mạnh Kiều không ở bên cạnh Hạ Tinh Thần thì biết ngay đã xảy ra chuyện.
Hạ Tinh Thần hô to: “Anh Nghiêm! Kiều Kiều, Kiều Kiều, chị ấy đi vào rồi!”
Nghiêm Mục cũng vừa biết rất nhiều tin tức, trong đó quan trọng nhất là Bạch Giác Quán đã sớm hoang phế. Anh đang muốn nhắc nhở Mạnh Kiều và Hạ Tinh Thần đừng đi vào, lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chay-tron-khap-dia-cau/3387606/chuong-23.html