Nghiêm Mục ở trong bóng tối có chút lạnh lùng u ám, nhất là lúc anh đang nghịch đóa hồng đã gãy trong tay, cô dám chắc chắn cái này có liên quan đến Trương Manh!
Chẳng lẽ người đàn ông này yêu đương với học trò của mình?
Cô lẩm bẩm, đứng dậy rời giường, một tấm ảnh đen trắng từ trên người rơi xuống.
Đây là thứ Trương Manh đã đưa cho cô trong giấc mơ.
Cô gái chợt bừng tỉnh, lấy một hộp diêm nhỏ từ trong túi ra.
“Xoẹt!”
Diêm cháy.
Que diêm đang từ từ bốc cháy lại bị dập tắt.
Cuối cùng…
Tỉnh dậy từ trong mơ…
Mạnh Kiều cầm lấy bức ảnh, đánh giá vẻ mặt của người đàn ông trong bóng tối, sau đó nở một nụ cười nửa miệng: “Bây giờ em phải đi rồi, cảm ơn thầy.”
Cô gái xoay người mở rộng cửa.
Nghiêm Mục nhìn bóng lưng bình tĩnh của cô, hơi tiếc nuối nói: “Vậy em chú ý an toàn.”
Mạnh Kiều thoáng khựng lại, sau đó chạy tiếp.
Người đàn ông này đang cắm flag trên người cô đấy à?
Mặt trời vẫn chưa mọc, bóng tối trong hành lang như đàn kiến nhỏ không ngừng gặm nhấm trái tim cô, ánh đèn xanh của lối thoát hiểm lập lòe.
Cô lần theo biển báo tìm phương hướng đến ký túc xá, lần này không bị ma dắt, cũng không có bóng người mơ hồ trong bóng tối, Mạnh Kiều thuận lợi rời khỏi tòa dạy học chính.
Dưới bầu trời âm u, tòa dạy học chính của trường Trung học Hạnh Nhạc toát ra một bầu không khí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chay-tron-khap-dia-cau/3387590/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.