“Ghê nhở, cậu làm ở cục khảo cổ, người thân lại đi trộm mộ, thú vị nhỉ.”
“Ha ha…” Kiều Du cười xòa.
“Đây không phải lần đầu tiên của anh ta đâu nhỉ? Nhìn thủ pháp lão luyện thế cơ mà!”
“Ha ha…” Kiều Du tiếp tục cười xòa.
“Chuyện anh ta làm cậu có biết không? Có liên hệ gì với cậu không? Có phải cậu dạy cậu ta không? Tôi muốn phản ánh với lãnh đạo của cậu!”
Mồ hôi lạnh chảy dài trên trán Kiều Du, anh vội vã xua tay: “Không không không, bọn tôi không liên quan! Tuyệt đối không liên quan!”
Cảnh sát nở nụ cười châm chọc mà nhìn anh một cái, đoạn nói: “Được rồi, điền vào đây đi rồi đi đón người với tôi.”
Kiều Du điền xong tin tức của mình, mấy dòng về thông tin Nam Cung Cẩu Thặng, anh lại không thể nào hạ bút.
Anh cảnh sát trông anh quẫn bách như vậy, bất mãn lấy bút gõ bàn một cái nói: “Anh ta có phải người thân của cậu không hả?”
Hai tay Kiều Du lại âm thầm đổ mồ hôi lạnh, hận không thể đào cái lỗ mà chui xuống: “Cái này.. bọn tôi là bà con xa, bình thường không qua lại, tôi chỉ tới giúp..”
Lúc này anh cảnh sát mới bớt giận: “Tên gì? Tên thì vẫn phải biết chứ?”
Kiều Du dè dè dặt dặt nuốt nước miếng, chần chừ không dám viết xuống bốn chữ Nam Cung Cẩu Thặng: “Cái này… tôi chỉ biết khi còn bé anh ấy được gọi là Cẩu Thặng, nghe nói sau này đổi lại tên, bây giờ gọi là cái gì, tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chay-tron-dao-chi-yeu-yeu/3230166/quyen-3-chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.