Kiều Du đưa Nam Cung Cẩu Thặng về nhà.
Tuy nói anh đã mong đợi ngày được gặp Nam Cung Cẩu Thặng lâu rồi, nhưng tới lúc này, lại lúng túng không biết nên nói gì.
Nếu nói Kiều Du không động tâm chút nào, như vậy anh đã chẳng đưa ra yêu cầu gặp mặt. Chưa nói tới chuyện Nam Cung Cẩu Thặng từng cản một phát súng giúp anh, sự hài hước và trí tuệ của Nam Cung, cùng với mỗi ngày một bức thơ tình cũng dần dần làm anh tan chảy.
Năm ấy thích Tô Di anh vẫn còn rất trẻ, thoạt đầu thì là vì nhiệt tình nhất thời, sau này yêu thành thói quen, cứ như vậy mà kéo dài hơn bảy năm. Đến cái tuổi này rồi, anh không còn theo đuổi tình yêu sóng to gió lớn, chỉ cần ấm áp và quan tâm vậy là đủ. Không thể không nói, Nam Cung Cẩu Thặng đã để lại ấn tượng rất tốt với anh.
Kiều Du hỏi: “Anh ăn cơm chưa?”
Nam Cung Cẩu Thặng lắc đầu. (Ban nãy gã vừa lừa ăn được một cái lạp xưởng và hai cái bánh thịt nướng, nhưng đây không phải là ‘cơm’.)
Kiều Du đeo tạp dề lên, mỉm cười nói: “Tôi cũng chưa. Anh chờ tôi một chút, tôi làm hai bát mì.”
Chốc lát sau, Kiều Du bưng hai bát mì sợi, một đĩa cà chua thái và một đĩa rau, đoạn lấy thêm chai giấm và lọ hạt tiêu: “Nếu cần thì tự cho thêm.”
Tài nấu nướng của Kiều Du không tốt cũng chẳng tồi, từng có một thời gian anh mời Tô Di tới nhà ăn hoặc vì Tô Di mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chay-tron-dao-chi-yeu-yeu/3230129/quyen-1-chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.