*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đứng sau lưng Nam Cung Cẩu Thặng có ba người cầm súng, người cầm đầu bên mắt trái có một vết bớt màu đỏ, nếu không nhìn kỹ, có lẽ người khác sẽ tưởng rằng người này vừa bị đấm sưng mắt.
Nhất thời Kiều Du sợ choáng váng, đờ người đứng bên miệng động không dám lên cũng chẳng dám xuống.
“Gù gù! Gù ——!”
Tứ Ngưu biến mất đã lâu đột nhiên xuất hiện ở dưới đường chân trời, nhanh chóng bay tới.
Sắc mặt Nam Cung Cẩu Thặng trở nên nghiêm túc, cũng không để ý tới họng súng đang kề trên ót, huýt sáo một tiếng dài và hai tiếng ngắn.
Lúc này có một người dùng súng nhanh tay bắn một phát về phía Tứ Ngưu mập mạp.
“Gù ——!” Tứ Ngưu kêu thảm một tiếng đau đớn, lông chim rơi đầy đất.
Cũng may mà súng tự chế tầm bắn và độ chuẩn xác không cao, đạn bay xoẹt qua cánh Tứ Ngưu, Tứ Ngưu nhanh chóng xoay mình, bay về phía ngược lại.
Người đàn ông có bớt trên mặt dùng báng súng đập mạnh vào ót Cẩu Thặng: “Chim của mày à?”
Hai tay Nam Cung Cẩu Thặng đang giữ tay Kiều Du, nâng cánh tay lên xoa xoa ót, đau đến mặt mày nhăn nhó, cười khan nói: “Không biết, thật sự không biết!”
Người đàn ông có bớt cũng không quá để ý tới con chim bồ câu, cười lạnh nói: “Nếu là của mày thật thì ngay cả tiếng chim mày cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chay-tron-dao-chi-yeu-yeu/3230121/quyen-1-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.