Edit: Meii
Lục Tây quay lưng về phía Kinh Đường, thật sự là khổ không nói nổi, cả gương mặt tuấn mĩ bị cậu nhăn thành một nhúm. Nhưng sau khi cậu xoay người lại, cậu lại như Diệp Trầm Tiêu dính người, vẻ mặt điên cuồng, ánh m.ắt nồng đậm sự si mê... như một đứa trẻ ngốc nghếch ôm chân địa chủ.
Tất nhiên, cậu chỉ đang bắt chước hành động của một tên bệnh kiều, chứ cậu hoàn toàn không bị bệnh kiều đâu.
Nghĩ đến thôi đã thấy kinh tởm.
Kinh Đường: "..."
Nhìn Lục Tây đang dang tay ra lao về phía mình như điên, trông cậu như một con vượn dở hơi tay dài đang ôm lấy thân cây, Kinh Đường bám chặt tay vịn xe lăn đến mức đầu ngón tay trắng bệch, thậm chí nếu có thể, hắn còn muốn bỏ xe chạy lấy người.
Cảm giác của hắn lúc này giống như đang đối diện một con gián hôi hám, muốn một đập đánh chết luôn, nhưng lại sợ làm bẩn tay mình.
Sau đó, một ô kính của sổ bỗng răng rắc một tiếng, vỡ vụn ngay cạnh hai người, Lục Tây mới tem tém lại mà lùi về sau một bước.
Kinh Đường kinh thường hừ một tiếng, điều khiễn xe lăn đi về phía phòng sách, Lục Tây thấy thế cũng vội vàng đuổi theo hắn.
Đến trước cửa phòng sách, Kinh Đường dừng xe lăn lại, nói: "Cút, đừng có đi theo tôi."
Trong lòng Lục Tây chẹp chẹp hai tiếng, đúng là không có Kinh Thành ở đây là lộ nguyên hình mà, trước mặt anh trai hắn thì gọi cậu là anh Chi Hàm ơi, anh Chi Hàm à, anh trai hắn vừa đi cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chay-tron-bang-cach-yeu-duong-trong-game-kinh-di/251849/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.