Nhìn cô gái ngất lịm đi vì quá sock về thân thế của mình, Hứa Vũ Nhan ra lệnh cho đám đàn ông cởi trói và khiêng cô ấy lên ô tô đang đậu ở bên ngoài. 
"Tôi không phải là người độc ác tới mức điên cuồng tìm cách triệt hạ đối thủ của mình. Cũng không ngu ngốc tới mức tạo ra một tình huống nguy hiểm để hai người yêu thương nhau hơn. Nhưng tất cả là do cô, tại cô cản chở con đường trở thành Châu thiếu phu nhân của tôi. Cho nên... tôi buộc lòng tống cô ra khỏi đây." Hứa Vũ Nhan vừa lẩm bẩm vừa vuốt tóc cô gái gục đầu lên vai cô. 
"Thực ra tôi lừa cô đó, không phải tôi muốn tống cô ra nước ngoài làm dân tị nạn. Mà là đẩy cô cho một người đàn ông Việt kiều. Cô xinh đẹp như thế này... không thiếu đàn ông si mê cô đâu nhỉ? Người chồng tương lai của cô chắc cũng vậy thôi." Hứa Vũ Nhan nói khẽ. 
Sau đó cô nhắc nhở Phong. "Cậu lái nhanh hơn đi. Chúng ta phải đến sân bay trước 5 giờ chiều." 
"Vâng chị Nhan." Phong nhấn chân ga, cho xe chạy nhanh hết tốc lực. 
Ngày và đêm tiếp tục luân phiên, bóng tối dần thay thế cho ánh sáng... 
Sắc trời bên ngoài tù mù của một chiều hoàng hôn ảm đạm ngày đông... Đúng 5 giờ kém 10 phút, xe ô tô chở Mai Huyền Trân đến điểm hẹn. Một tên đàn ông lực lưỡng đứng chờ sẵn ở đó thấy chiếc xe đỗ hẳn gã đi đến và bế ngửa cô gái đi vào trong sảnh đón khách của 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chay-troi-khong-khoi-nang/2558302/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.