Đến lúc ý thức được rằng mình đang bị trói chân tay rất chặt trên một cái ghế dựa, tôi mới biết đây không đơn thuần chỉ là một cuộc nói chuyện. Có ai hẹn nhau đi nói chuyện mà bị trói tay chân giống như tôi không? Kẻ lập dị nhất cũng chưa chắc trói cứng người sẽ nói chuyện với mình như thế này.
À a... đây là một vụ bắt cóc rồi. Nếu còn nghĩ mình sắp có "cuộc nói chuyện" với ai đó thì tôi chính là đồ ngu!
Được, tốt lắm! Miệng và mắt thì bị bịt kín, tay chân thì bị trói, may là còn hai lỗ tai không bị bịt nốt đấy. Ít ra, tôi còn nghe được xung quanh nơi đang nhốt mình có những tiếng động gì.
Một sự im ắng, im ắng đến chết chóc. Tôi ngồi im thử lắng nghe nhưng không nghe thấy bất kỳ một âm thanh nào ở đây hết. Tiếng nói chuyện, tiếng hít thở cũng không có...
Chắc là tôi đang ở một căn nhà hoang, hoặc ở một công trường đang thi công cũng bị bỏ hoang nào đó...
Hừm... người có thể làm ra chuyện này thì chỉ có thể là...
Đúng lúc này ở bên ngoài, tiếng bước chân vang lên và ngày càng tiến lại gần chỗ tôi. Một tiếng, hai tiếng, ba tiếng,... rất nhiều tiếng bước chân. Biết không thể trốn, tôi gục đầu xuống và giả vờ như mình chưa tỉnh.
Trong những tiếng chân mạnh mẽ hữu lực kia, có một tiếng gót giày khác thường.
"Cộp cộp... cộp cộp..." Đó là âm thanh phát ra từ giày cao gót.
Tôi nhíu mày, trong số
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chay-troi-khong-khoi-nang/2558293/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.