"Cô Trân, do cô lo lắng và căng thẳng thường xuyên nên mới dẫn đến hiện tượng buồn nôn. Cô yên tâm, cơ thể cô hoàn toàn khỏe mạnh." Vị nữ bác sĩ nhẹ nhàng nói.
"Vâng, cảm ơn bác sĩ."
Tôi cầm sổ khám bệnh của mình và nhẹ nhàng đẩy cửa đi ra ngoài.
Đúng là gần hai tháng nay cơ thể tôi mang tâm lý sợ hãi và hoảng loạn khi đối diện với những sự việc tồi tệ. Là một điều dưỡng viên nắm vững nhiều kiến thức y khoa, tôi hiểu rất rõ chuyện gì sẽ xảy ra nếu để tinh thần hoảng loạn trong khoảng một thời gian. Lo sợ quá lâu làm cho cơ thể sản sinh adrenaline, một chất giúp tinh thần sẵn sàng đối diện với nguy hiểm. Và cũng chính chất này là nguyên nhân gây buồn nôn.
Nhìn thấy tôi, Hàn Thiên Lãnh đang ngồi chờ ở hàng ghế vội đứng bật dậy.
"Sao? Cô bị thế nào? Bác sĩ bảo cô có thai hả?"
Tôi khó chịu gắt gỏng. "Anh ít nói liên thiên đi! Anh làm như đàn bà con gái chúng tôi là cái máy đẻ không bằng. Đứa trẻ đâu dễ có như anh nói."
"Thế rốt cuộc cô bị làm sao?"
"Tôi buồn nôn là vì căng thẳng, lo lắng thường xuyên được chưa? Một tháng ở với anh là tôi ủ thành bệnh rồi đấy." Tôi vừa đi vừa trách móc anh ta. "Cho nên anh đừng hở một tí là làm phiền tôi nữa có được không?"
Hàn Thiên Lãnh lẽo đẽo đi theo tôi, anh ta nói nhỏ giọng nhưng do xung quanh không có tiếng ồn nên tôi nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chay-troi-khong-khoi-nang/2558288/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.