"Huyền Trân, cô đang gặp phải một chuyện gì đó khiến tinh thần và thể xác cô kiệt quệ phải không?"
Như giẫm phải lửa tôi bật dậy đi cà nhắc sang hàng ghế đối diện ngồi đối mặt với Hàn Thiên Lãnh.
"Tôi thì có chuyện gì. Mà anh cũng biết rồi đấy, hỏi một chuyện mình biết rất rõ là quá thừa thãi.". Đọc tгu𝒚ệ𝐧 tại ( T 𝚁Ù𝖬T𝚁𝗨YỆ𝖭.V𝖭 )
"Lúc đầu tôi chỉ nghĩ cô bị Châu lão gia tạo áp lực. Nhưng bây giờ nhìn cô thế này tôi lại nghĩ thêm một khả năng khác." Hàn Thiên Lãnh như con báo đốm bình tĩnh săn mồi, lời anh ta thốt lên đã khiến tâm tình tôi vốn phẳng lặng bỗng chốc dậy thành sóng lớn. "Mai Huyền Trân, cô yêu anh ta?"
Ngay lập tức tôi giãy nảy lên, mặt biến sắc vì bị nói trúng tim đen. "Anh bị hâm à? Tự dưng hỏi thế là sao? Tôi không yêu anh ta!"
"Dù có ý che giấu nhưng biểu cảm và hành động cô đang làm đang tố ngược cô đấy. Soi thử lên gương đi, sắc mặt cô trông khoa trương quá rồi. Mà cô yêu anh ta thì đã sao? Thừa nhận một câu "em yêu anh" thì chết à?"
Mặt tôi hết trắng rồi thành xám, hết xám rồi lại đổi thành màu đỏ. Đem so sánh về khoản đổi màu, con tắc kè hoa thua tôi là cái chắc.
Nếu là "chết" đơn thuần thì quá dễ dàng cho tôi rồi. Nếu tôi thừa nhận thì thứ tôi đón nhận ở phía trước không chỉ là cái chết thôi đâu...
Ừ, đúng là tôi yêu Châu Mặc Lâm! Tuy không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chay-troi-khong-khoi-nang/2558263/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.