Tôi hiểu rồi, chỉ cần tôi biến mất là Victorique sẽ hạnh phúc? Nhưng như thế liệu có ổn không? Vì tôi... rất yêu... rất yêu người đàn ông trong mỗi câu từ của cô ấy... yêu đến mức tôi căm hận chính bản thân mình...
Và cũng vì yêu, tôi muốn lập tức rời đi ngay... đi thật xa, không bao giờ xuất hiện trước mặt Châu Mặc Lâm và cô gái đáng quý kia nữa.
"Chị Huyền Trân, tôi biết những điều tôi vừa nói vô cùng ích kỷ, vô cùng xấu xa... Chị có thể coi tôi là kẻ xấu cũng được. Nhưng mà, ngoài anh ấy tôi thật sự không biết bám víu vào ai để sống tiếp. Bố mẹ tôi cũng không còn một ai nữa rồi. Người nhà của tôi chỉ còn mỗi ông nội và anh ấy. Đã từ rất lâu tôi đi chữa bệnh ở nước ngoài, cũng không gặp Mặc Lâm nhiều năm. Anh ấy lâu lắm mới bay một chuyến sang thăm tôi, tôi biết... tôi biết..."
Nói tới đây Victorique khẽ liếm môi, cô ấy nhìn tôi mắt rơm rớm ngấn lệ.
"Tôi biết... anh Mặc Lâm và chị đang cùng chung sống, thậm chí là ngủ cùng một giường... Thân mật và nồng ấm hơn cả vợ chồng..."
Lần này cơ thể tôi như bị thiên lôi đánh trúng, có cháy thành than cũng không ai nhận ra hình dạng... Tôi cảm giác mình là tội nhân thiên cổ, cướp đi nguồn sống còn duy nhất của người ta.
Chỉ cần nghe giọng điệu là tôi biết Victorique có bao nhiêu sự kìm nén để không bật khóc trước mặt tôi. Người cô ấy run rẩy tới mức lắp bắp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chay-troi-khong-khoi-nang/2558254/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.