Hứa Vũ Nhan đưa cho tôi bút ghi âm, thế tức là cô ấy không lo tôi đưa cái đồ vật này cho Châu Mặc Lâm...
Mà tôi có đưa cũng chẳng có chuyện gì ảnh hưởng tới cô ấy. Một lần gặp gỡ nhưng cô gái tên Hứa Vũ Nhan kia khiến tôi có ấn tượng sâu đậm không thể phai mờ.
Một cô gái vừa cao sang vừa tuyệt vời như vậy ở bên một người đàn ông như Châu Mặc Lâm thì còn gì bằng...
Đồng hồ cát vô hình trong đầu tôi bắt đầu đếm ngược. Đã đến thời khắc tôi phải rời xa hắn...
Hai mắt khẽ chớp, tôi lững thững đi trên lối vào lâu đài. Hôm nay tôi thấy không khỏe trong người nên đã xin phép nghỉ nửa buổi. Việc này tôi cũng không báo hắn trước một tiếng, tự mình bỏ về. Đến khi gặp thì nói sau vậy...
Tôi đẩy cửa chính đi vào đại sảnh rộng lớn. Nếu là lúc bình thường tôi sẽ đi lên cầu thang xoắn ốc ngay. Nhưng hôm nay, bước chân tôi dừng nhịp vì sự xuất hiện của một người khác.
Ngồi trên ghế sofa là một cô gái lạ mặt, tôi tò mò tiến lại gần.
Thính giác của cô ấy cũng khá nhạy bén, đứng dậy xoay người về nơi phát ra tiếng động.
Cô gái đó mặc một chiếc váy màu trắng xếp ly khiến toàn thân cô gái toát lên vẻ ngọt ngào dịu dàng của tiết trời cuối thu.
Mái tóc dài màu hạt dẻ của cô ấy khá đẹp, được nhẹ nhàng vén gọn lại khiến người ta nhìn vào có cảm giác như cô vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chay-troi-khong-khoi-nang/2558249/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.