Vào lúc gọi menu, người đến muộn nhất là anh Quân.
Anh là chủ bệnh viện, đến sau là một chuyện hết sức bình thường. Mọi người không ai có ý trách móc anh ấy cả, ai nấy đều mỉm cười vui vẻ khi thấy anh Quân xuất hiện.
Ánh mắt của anh nhìn trúng tôi và Châu Mặc Lâm. Anh ý không nói gì, nhưng nhướn mày nhìn chúng tôi và tủm tỉm cười cười đầy ẩn ý.
Tinh thần tôi đã căng đét như dây đàn rồi mà gặp phải ánh mắt ý tứ sâu xa của anh ấy, chiếc chuông báo động ở trong đầu không hẹn reo lên inh ỏi. Không ổn rồi, cứ thế này anh Quân sẽ tiến đến và chào hỏi Châu Mặc Lâm mất thôi! Tôi không muốn mọi ở đây biết mối quan hệ thân tình giữa hai người họ đâu!
Có khi đến hôm này đi làm mọi người rỉ tai nhau là tôi vào bệnh viện bằng cửa sau.
Tôi nhấp nhổm trên ghế, hết nhìn anh Quân rồi lại nhìn Châu Mặc Lâm, ra ám hiệu ngầm. "Onegai! Hai người có thể coi nhau như người xa lạ được không ạ? Em cầu xin hai người đấy!"
Anh Quân chỉ mỉm cười nhã nhặn không đáp, chào hỏi mọi người xong anh mới quay ra bắt tay với Châu Mặc Lâm.
Phù, may quá! Hai người họ hiểu được tiếng lòng của tôi, tỏ vẻ không quen biết nhau như đúng rồi. Tôi ngồi cạnh không nhìn ra một sơ hở nào thì chắc không có ai phát hiện ra điều bất thường đâu nhỉ.
Nhìn phản ứng của hai người đàn ông same same chiều cao đứng bắt tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chay-troi-khong-khoi-nang/2558234/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.