Động tác xỏ tay vào ống tay áo dừng lại giữa chừng, tôi quay người nhanh chân đến gần hắn hỏi. "Anh muốn tôi theo anh đi đến tận đâu?"
Hắn trầm tĩnh nói ra một cái tên quen thuộc. "Đông Nam Á."
"Thế tôi hỏi anh, Việt Nam có phải là Đông Nam Á không?"
Hắn mím môi, không trả lời câu chất vấn của tôi.
"Chính xác là Tam Giác Vàng."
"Tam Giác Vàng? Cái nơi nổi tiếng là sản xuất thuốc phiện lớn nhất thế giới đấy hả?" Mặt tôi nhăn hơn mặt khỉ khi nghe đáp án.
"Em nói đúng đấy."
"Nhưng theo những gì tôi được biết, ngày nay Tam Giác Vàng không còn trồng thuốc phiện nữa mà trở thành khu du lịch sinh thái lý tưởng của đất nước Thái Lan."
Hắn hứng thú nở một nụ cười cuốn hút, vỗ tay tán thưởng. "Khá khen cho em đấy, đầu óc em là một pho từ điển sống à?"
"Anh khỏi khen đi. Tôi có phải người bị mù chữ đâu mà không biết. Hơn nữa, thông tin phổ biến rộng rãi trên Wikipedia, đứa học sinh cấp hai cũng biết đường mò vào trang web đó tìm hiểu."
"Nhưng gì viết trên Wikipedia không hẳn là chính xác một trăm phần trăm, em phải đến tận nơi, nhìn tận mắt... thì mới biết đâu là sự thật."
Tôi im lặng lắng nghe hắn giải thích, tâm trạng vô cùng rối rắm và phức tạp.
Một nơi đầy rẫy các tệ nạn xã hội như thế, hắn vẫn muốn đặt chân vào đó ư? Tôi lo lắng không thôi.
"Em yên tâm, tôi đảm bảo không để em gặp bất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chay-troi-khong-khoi-nang/2558159/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.