Châu Kiến Thành không nghĩ rằng tôi có biểu cảm như vậy nên anh ta nắm bả vai tôi, lay mạnh. "Này, đó là tình địch của cô đấy, vậy mà cô còn bày ra vẻ cảm thông cho người phụ nữ đó được à?"
"Anh nói linh tinh gì vậy? Đó là một người phụ nữ bị cường bạo cho tới lúc chết đi, anh bảo tôi phải tỏ ra là mình hả hê trên nỗi đau lẫn cái chết của người khác á?" Đến lượt tôi không tin anh ta lại có thể vô cảm đến mức thản nhiên nói ra mấy câu thờ ơ như vậy.
Không chịu nổi, tôi đứng dậy túm lấy cổ áo của Châu Kiến Thành, gân cổ hét thẳng vào bản mặt đểu cáng đó. "Anh có biết em gái tôi cũng giống người phụ nữ trong lời kể của anh không? Nó bị một thằng nghiện làm nhục, xong chuyện hắn đã siết cổ em tôi tới lúc tắt thở thì thôi, anh có biết không hả?"
Có lẽ không lường trước được tôi có phản ứng gay gắt như thế, anh ta tái mặt loay hoay gỡ móng vuốt đang túm lấy cổ áo mình, miệng liên tục nói lời xin lỗi.
"Tôi xin lỗi, tôi không biết chuyện của em gái cô. Cô mau buông cổ áo tôi ra."
Tôi gầm lên như một con hổ cái, giọng nói bén nhọn đủ sức chọc thủng màng nhĩ của tên đàn ông khốn kiếp đang bị tôi túm cổ.
"Xin lỗi là xong chuyện à? Mau kêu tên người phụ nữ đã khuất đó rồi xin lỗi cô ấy đi."
"Cô nói đùa hay thật vậy?"
"Thế chẳng nhẽ tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chay-troi-khong-khoi-nang/2558152/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.