Ngồi không có việc gì làm, tôi nhàm chán lôi đĩa hạt hướng dương ra đếm cho bớt tẻ nhạt. 
Đến khi đếm hơn ba trăm lẻ sáu hạt hướng dương, tôi dụi mắt vì hành động đếm số vừa rồi đã tác động lên bộ não khiến tôi cảm thấy buồn ngủ vô cùng. 
Chết thật, hết ăn rồi lại ngủ... tôi nhận thấy mình sắp biến thành con lợn xề rồi. 
Một con lợn đúng nghĩa chờ bị người ta giết thịt! 
Tôi lê bước và đặt cơ thể mình lên chiếc giường êm ái, hai mắt díu chặt vào nhau và cứ như vậy rơi vào trạng thái ngủ say. 
Cho đến khi tiếng động 'rầm rầm' ở ngoài hành lang đánh thức tôi tỉnh dậy. Chuyện gì vậy nhỉ? Sao lại ồn ào như đang đánh nhau thế kia? 
Khoan, có đánh nhau? Tôi vội vàng đứng dậy, tái mặt nhìn chằm chằm vào cánh cửa gỗ đang khóa chặt. 
Châu Mặc Lâm dặn tôi không được phép mở cửa đi ra ngoài, vậy thì tôi áp tai mình lên cánh cửa để nghe ngóng tình hình bên ngoài chắc không sao đâu nhỉ? 
Nghĩ thế tôi bèn tò mò áp tai lên cánh cửa gỗ. Bên kia cánh cửa làm từ gỗ sồi, tôi loáng thoáng nghe thấy những tràng chửi rủa bằng tiếng Anh... và cả tiếng súng nữa. 
Cái gì? Còn có cả súng nữa sao? 
"Mẹ kiếp! Bọn tao được biết tên Châu Mặc Lâm có mang theo một đứa con gái đi lên tàu. Thế thì chúng mày nói xem, đứa con gái đó ở phòng nào? Cô ta trốn vào chỗ chết giẫm nào rồi?" 
Tôi vô cùng hốt 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chay-troi-khong-khoi-nang/2558113/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.