"Giờ mới biết mình lỡ miệng thì có muộn rồi không?"
Tôi nín thinh, mắt liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, không dám chạm mắt Châu Mặc Lâm.
Anh ta cũng không nói là sẽ bỏ qua cho tôi, cứ ngồi nhìn tôi như vậy.
Bầu trời bên ngoài hoàn toàn tối mịt...
Thời gian qua rất lâu, rất lâu, tưởng chừng rơi vào vô tận... Tôi phát hiện trực thăng đang chuẩn bị đậu xuống sân bay khác. Một thoáng ngạc nhiên, tôi hoang mang tìm kiếm câu trả lời trên gương mặt lạnh lẽo của Châu Mặc Lâm.
"Để bay sang một nước khác, tất nhiên chúng ta phải ngồi máy bay đàng hoàng rồi. Thế em nghĩ chúng ta cứ thế ngồi trực thăng sang được bên kia biển Đông thật à?" Anh ta bèn giải đáp, không quên cười nhạo tôi kém hiểu biết.
Tôi không nhìn anh ta nữa, bực mình mân mê mép váy liền thân.
Châu Mặc Lâm thôi cười cợt tôi, anh ta là người xuống trực thăng trước và để tránh tôi bị ngã sấp mặt liền chìa tay ra... Dẹp bỏ hết bức bối ở trong lòng, tôi nắm lấy bàn tay to lớn đang chìa về phía mình.
Ừm, rõ ràng không bị mắc chứng sợ độ cao, nhưng tôi không tránh khỏi bị chóng mặt do chưa quen ngồi máy bay.
Anh ta thuận thế, bế bổng người tôi lên...
"Em yếu quá, phải chăm tập thể dục vào!"
Lại còn chê sức khỏe của tôi nữa. Tôi mím môi, tỏ rõ thái độ bất mãn.
Anh thôi đi, tốt nhất anh mau quay lại vẻ lạnh lùng thường thấy của anh ngay đi. Ra vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chay-troi-khong-khoi-nang/2558095/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.