🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Cứ nhớ đi nhớ lại cảnh tượng thằng nghiện đó kéo Huyền Anh vào trong phòng rồi giở trò bẩn thỉu lên cơ thể bất tỉnh của con bé là tôi lại sôi máu...



Thử nghĩ xem, mình chỉ có thể trơ mắt nhìn và không làm gì được... cảm giác ấy thật đáng căm hận biết bao...



Và lại, tôi chỉ bỏ một lượng nhỏ thủy ngân vài bát soup của anh ta, ăn một lần cũng không sao cả. Cho nên tôi mới không ngần ngại bưng lên uống.



Nhưng ai biết tên mặt liệt này lại đoán ra được kia chứ. Chẳng lẽ đâu đâu ở trong lâu đài đều có lắp camera ngầm à?



"Trân, đừng có nghĩ mình không còn người thân là tôi không uy hiếp được em. Và em đừng quên, mình được những ai nuôi nấng." Châu Mặc Lâm vừa mân mê tóc tôi vừa buông lời đe dọa.



Tôi giật mình, định nhổm dậy nhưng bị hắn giữ chặt, người tôi không thể nhúc nhích được.



"Anh đã làm gì những người ở trại trẻ mồ côi." Tôi nôn nóng hỏi.



"Bây giờ em hỏi câu này có quá muộn rồi không?"



"Anh!"



"Nếu em ngoan ngoãn và tuyệt đối phục tùng tôi vô điều kiện, tôi sẽ tha mạng cho họ."



Tức thật, sao tôi có thể quên mất rằng ngoài Huyền Anh ra mình còn có các mẹ và các em ở trại trẻ mồ côi. Bây giờ thì hay rồi, bị Châu Mặc Lâm biết được và nắm thóp, tôi bất giác thầm chửi rủa trong lòng.



Ngoài cách xuống nước nài nỉ xin tha, đúng là tôi chẳng có cách nào khác cả.



"Anh tha

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chay-troi-khong-khoi-nang/2558084/chuong-14.html

Chương trước
Chương sau
Nghe truyện Chạy Trời Không Khỏi Nắng
Chương 14
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.