Thời gian trôi nhanh, chẳng mấy chốc ô tô đã đỗ xịch trước cửa tòa lâu đài đồ sộ và tráng lệ.
Thời tiết mùa hè 38 độ nóng như thế, nhưng tôi cảm thấy cơ thể mình đang lạnh run như đang ở trong một hầm băng.
Đúng là người làm ở đây không ai đối xử tệ với tôi, nhưng lúc nào cũng phải đối mặt và tiếp xúc một tảng băng vĩnh cửu... chỉ cần tưởng tượng thôi là tôi đã thấy cơ thể của mình sắp trở thành tiêu bản như voi ma mút cổ đại rồi.
Trung Thông dẫn tôi vào đại sảnh, anh ta bảo cứ chờ ở đây, lát nữa Châu Mặc Lâm giải quyết xong vài việc riêng sẽ ra ngay. Dặn dò xong anh ta cũng rời đi, mấy ngày nay theo sát tôi 24/24 chắc hẳn anh ta có nhiều việc phải giải quyết lắm.
Mà thôi, đó là chuyện của anh ta, tôi quan tâm làm cái gì. Việc của tôi còn trăm thứ ngổn ngang đây này.
Cả đại sảnh rộng lớn thênh thang không một bóng người. Tôi ngạc nhiên, đáng lý ra giờ này họ phải chuẩn bị bữa trưa mới đúng, sao lại im ắng bất thường thế này.
Đúng lúc đó, Châu Mặc Lâm xuất hiện trên hành lang tầng hai. Anh ta thong thả bước xuống từng bậc cầu thang hình xoắn ốc.
Bốn mắt chạm nhau, tôi nhanh chóng quay mặt đi nhìn sang chỗ khác, còn hắn chậm rãi bước lại gần về phía tôi đang đứng.
"Trân, em đã lỡ hẹn hai ngày." Anh ta nói vỏn vẹn đúng một câu này.
Tôi rùng mình, lại là giọng điệu lạnh dưới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chay-troi-khong-khoi-nang/2558080/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.